[NCT/OT23] Liệu tôi có tìm được hạnh phúc của bản thân
9
Tôi đồng ý rồi họ dắt tôi đến phòng họ. Sau khi bước vào phòng tôi thấy những tác phẩm của họ thì vô cùng choáng ngợp, dù chưa thật sự hoàn thành hay đã hoàn thành thì tất cả đều vô cùng hoàn hảo, nhìn những tác phẩm nghệ thuật đó tôi cảm nhận được những cảm xúc, tâm tư của họ qua từng tác phẩm. Khiến tôi chìm đắm vào việc thưởng thức các tác phẩm mà không màng đến 4 cặp mắt nãy giờ vẫn dán lên tôi không rời. Bản thân tôi đâu hề hay biết hình ảnh tập trung chăm chú vào các tác phẩm của tôi lại vô thức thu hút và làm họ rung động. Đến khi tôi chợt quay qua họ thì mới phát hiện ánh nhìn của họ, tôi hắng giọng nói:-Tất cả đều là các anh tự làm, tự vẽ nên ạ? -Là bọn anh làm, em thấy sao nhìn ổn chứ? -Anh Renjun hỏi-Ổn? Mấy anh có bình thường không vậy? Cái này là hoàn hảo tuyệt vời luôn rồi chứ ổn gì nữa ạ -Tôi thảng thốt đáp lại họHọ nghe tôi khen như thế thì vừa ngại vừa vui, cùng nhau bàn luận một chút về các tác phẩm rồi đột nhiên anh Ten hỏi:-Vậy nay em đến đây để làm gì vậy?-Ahhh, em tính làm vài món đồ cho tụi nhóc, coi như xin lỗi chúng vì thời gian qua bận rộn quá không bên cạnh chúng với đưa chúng đi chơi được -Uhm, vậy có thể cho bọn anh xem mấy món đồ đó một chút được không? -Anh Taeyong hỏiTôi gật đầu rồi cùng họ quay lại phòng tôi, bước vào phòng tôi rồi họ cũng giống tôi ban nãy cũng rất ngạc nhiên với những tác phẩm của tôi. Rồi họ được tôi cho xem mấy món đồ mà tôi làm hôm nay. Nhưng có lẽ họ đã nhận ra sự khác lạ trong những món đồ của tôi khi mà chỉ có 4 chiếc lắc tay nhỏ nhỏ -là của bọn nhóc; còn lại những món khác trên bàn là dây chuyền dạng lớn và đặc biệt mặt dây chuyền chính là những ký hiệu hay biệt danh mà họ đặt cho nhau trong nhóm mà họ từng kể tôi nghe. Do đó anh Yuta mới cầm sợi dây chuyền lên- sợ dây có chữ YT và hình sư tử ở mặt dây- hỏi tôi:-Đây là... em làm tặng bọn anh à?-Dạ?Tôi lúc đấy đang mãi dọn dẹp đồ một chút nên không thấy mấy anh đã nhận ra; đến khi anh Yuta hỏi tôi, ngẩng đầu lên và thấy anh ấy đang cầm sợi dây chuyền mà tôi làm cho anh ấy hỏi. Tôi không biết nên nói sao nữa, nên im lặng một lúc; trong lúc tôi im lặng tôi thấy các anh lần lượt phát hiện ra sợi dây chuyền của họ, tôi thầm nghĩ"Ôi xong rồi, giờ biết nói họ sao đây"-Em làm để tặng bọn anh đúng chứ? -Anh Ten ngữ điệu vui vẻ hỏi-Uhm dạ; em tính làm xong rồi tặng mấy anh bí mật mà giờ chưa xong mấy anh đã phát hiện ra rồi nên cũng hơi ngại xí ạ -Họ khi nghe được câu trả lời của tôi thì vẻ mặt vui hẳn lên, họ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng nhất rồi anh Taeyong nói:-Coi như bọn anh chưa biết, chưa thấy gì đi nha. Từ giờ bọn anh sẽ đợi em làm xong rồi tặng bọn anh. Bọn anh coi như chưa biết đến sự tồn tại của nó đi ha, sẽ giấu chuyện này với mấy đứa kia giúp em -Anh Taeyong nhìn tôi nháy mắt nóiTôi cùng đành bật cười rồi kêu mấy anh im lặng giữ bí mật giúp tôi, rồi đẩy họ ra khỏi phòng để tiếp tục làm. Do họ đã thấy được dây chuyền mất rồi nên tôi quyết định sẽ làm món quà khác làm quà bí mật của tôi cho họ. Sau đó, tôi tập trung vào việc làm đến độ chẳng để ý đến giờ giấc. Đến khi tôi nhìn lại vào đồng hồ thi đã hơn 9h tối, tôi cũng ngạc nhiên không nghĩ là mình đã ở trng phòng lâu đến vậy; mà giờ mới để ý là nguyên ngày nay tôi chỉ mới ăn sáng thôi, tôi không ăn trưa và chưa ăn tối nữa nên giờ bụng tôi đang đánh trống đây. Thế là tôi quyết định đi ra ngoài để ăn vì biết giờ này cũng chẳng còn ai trong xưởng cả; Minjung thì về với anh người yêu của con bé từ sớm rồi, mấy anh chắc cũng đã về rồi chứ nhỉ. Chắc thế? Mà phải không nhỉ?Đang thắc mắc và suy nghĩ như thế nhưng đến khi tôi mở cửa ra thì thấy các anh ấy đang đứng trước cửa đợi tôi; hình như họ biết tôi sắp đi ra ngoài hay sao mà đều tập trung hết thảy ở đây, thấy tôi ra anh Renjun tiến tới hỏi:-Em tính đi ăn à? Vậy cùng đi với bọn anh điTôi còn đang ngạc nhiên nhìn họ hỏi:-Sao các anh còn ở đây? Mà sao các anh biết em sắp đi ra ngoài mà đứng ở đây hết vậy-Bọn anh thấy em tắt đèn bàn trong phòng, nghĩ chắc em sắp ra ngoài, với cả em ở trong đó cả ngày trời rồi nên chắc đói rồi nên mới ra ngoài đi ăn -Anh Taeyong lên tiếng giải thích cho tôiTôi gật gù như hiểu, rồi cùng họ đi ăn tối. Tôi tính tự lái xe nhưng họ cứ nhất quyết muốn chở tôi đi nên tôi đành chấp nhận, trước khi đi tôi cũng khóa cửa xưởng rồi nên không lo nữa. Tôi được họ đưa đến 1 quán đồ nướng gần chỗ xưởng. Quán được trang trí khá đơn giản, mộc mạc nhưng ấm cúng với bàn ghế bằng gỗ, quán được sơn màu nâuSau khi order món xong chúng tôi quyết định chọn ngồi bàn ngoài trời vì bản thân tôi thấy thời tiết lúc đó se se lạnh rồi ăn thịt nướng nóng sẽ rất hợp với cả tôi cũng muốn ngắm trời đêm nữa nên quyết định ngồi ngoài trời. Sau khi vào chỗ ngồi, chúng tôi ngồi nói chuyện một chút thì đồ ăn cũng tới, các anh bắt đầu nướng thịt rồi chuẩn bị đồ dùng, dụng cụ các thử để ăn; còn tôi thì họ chẳng cho tôi làm gì cả, cứ ngồi yên như thế thôi. Họ cứ người nướng người gắp cho tôi khiến không lâu sau thì bát tôi cũng đầy nhặn trong khi họ vẫn chưa ăn miếng nào với chưa có gì trong bát cả nên vội khua tay nói:-Thôi mấy anh cũng ăn đi chứ gắp cho em hoài, bát em đầy lắm rồi; còn nữa các anh nãy giờ cũng chưa ăn nữa mà nên là mấy anh ăn đi đừng gắp cho em nữa. Nghe tôi nói thế, họ mới bắt đầu động đũa mà họ ăn được một chút rồi lại ngây ra nhìn tôi. Lý do là vì thói quen khi đi ăn thịt nướng của tôi đó là hay gói thành 1 cục lớn rồi bỏ vô miệng ăn nê lúc đấy trông tôi như con thỏ đang phồng 2 má lên nhai đồ ăn, thêm cả do trời se se lạnh nên 2 má với mũi tôi hơi đỏ lên. Nhìn hình trông không khác gì bé thỏ đang nhai đồ ăn cả, khiến họ đồng loạt nghĩ:" Đáng yêu thế"Tôi đang ăn mà cảm nhận những ánh mắt đang dính lên mình thì ngần mắt lên, tôi thấy họ nhìn tôi thì nói:-..ấy anh ăn..i...ứ,...ao..ìn em...oài...ậy?(Mấy anh ăn đi chứ, sao nhìn em hoài vậy?)Rồi hất mặt về chỗ bếp nướng kêu họ ăn, lúc này họ mới chịu thật sự động đũa. Chúng tôi cùng nhau vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, rồi đến khi ăn xong khi tôi định tính tiền thì cô bé thu ngân nói:-Dạ nãy có anh đã đến và thanh toán rồi ạTôi còn ngạc nhiên chưa biết ai đã thanh toán thì chợt nhớ ra ban nãy , giữa bữa ăn anh Yuta có đứng dậy đi vệ sinh, chắc lúc đấy anh ấy lén đi thanh toán luôn rồi. Tôi đi ra chỗ đậu xe vì họ đã ra đó trước trong khi tôi đi vệ sinh, tôi thấy anh Yuta thì nói:-Sao nãy anh lại thanh toán, em phải là người thanh toán chứ, các anh đã chở em đi rồi mà -À có gì đâu coi như anh mời em bữa này điTôi hậm hực lên xe ngồi, không nhìn anh ấy nữa nhưng ảnh không giận mà còn thấy tôi đáng yêu nữa chứ. Sau đó, họ chở tôi lại xưởng rồi nói:-Bọn anh tính ở lại với em nhưng bận mất rồi nên có gì hẹn em bữa khác nha -Anh Taeyong nói-Vậy tạm biệt các anh. Hẹn gặp lại sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan