ZingTruyen.Fan

[ZZKK] Hầm tối

[8]

vkiuS1mon

"Khang Khang, anh thích ngôi sao kia kìa"

"Ừm"

Cả hai ngồi trên bãi cỏ, vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Gã quần áo xộc xệch nằm trên đùi Trịnh Vĩnh Khang, chẳng còn đâu Trương Chiêu lịch lãm thường ngày nữa. Như một đứa trẻ, gã nắm lấy bàn tay của cậu, mân mê từng đốt ngón tay với vẻ thích thú, gã chỉ tay lên trời cố nói cho cậu nghe rằng ngôi sao đang sáng rực giữa bầu trời đêm kia chính là yêu thích của gã.

Tiếng chuông điện thoại đến từ điện thoại của Trương Chiêu vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn của cả hai. Trịnh Vĩnh Khang tò mò ló đầu nhìn vào nó, lại phát hiện cái tên quen thuộc: "Châu Sa". Trương Chiêu thoáng có chút do dự hết nhìn cậu rồi nhìn đến màn hình điện thoại, Trịnh Vĩnh Khang đương nhiên không để bụng, chỉ nói với gã vài lời.

"Đi nghe máy đi, em không sao đâu"

"Vậy em ngồi đây đợi anh một chút"

Trương Chiêu sau khi xác định Trịnh Vĩnh Khang sẽ không khó chịu khi gã nhận cuộc gọi từ Châu Sa, gã mới yên tâm ngồi dậy đi nghe máy. Vừa mới nhấc máy đã nghe thấy giọng của Châu Sa nức nở giống như đang muốn được an ủi.

"Trương tổng, anh có rảnh không? Em muốn tâm sự một chút"

"Em khóc đấy à? Em đang ở đâu?"

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Châu Sa khiến Trương Chiêu có chút hoảng hốt, gã sau khi đã biết được vị trí của cô liền nói cô ngồi chờ gã một chút. Vội vàng quay về chỗ của Trịnh Vĩnh Khang, chẳng nói chẳng rằng nắm lấy cổ tay cậu rồi tiến về phía chiếc xe đang đậu gần đó.

"Trương Chiêu, anh đi đâu vậy?"

"Đi theo anh một chút"

Trịnh Vĩnh Khang vừa nghe là biết có chuyện, có lẽ là liên quan đến cô gái tên Châu Sa kia. Cậu chưa từng thấy gã lo lắng cho người khác đến như vậy, dường như cô nàng đó có chút quan trọng với Trương Chiêu, chắc chắn không chỉ đơn thuần là cô gái mà gã muốn giết giống như gã từng nói với cậu.

Chưa bao giờ cảm thấy việc lái xe gian nan như lúc này, mọi cử chỉ của gã đều vụng về. Trương Chiêu cũng khó hiểu bản thân, cớ gì mà lại phải gấp gáp đến như vậy khi nghe con mồi của mình khóc nức nở đến thế. Cũng chẳng màng đến con mắt đang nhìn chầm chầm vào gã với sự khó hiểu của Trịnh Vĩnh Khang.

"Em ngồi trong đây chờ anh, anh có chút việc gấp, sẽ quay lại sớm thôi"

Chưa kịp để Trịnh Vĩnh Khang trả lời, gã đã vội vàng mở cửa xe rồi đi ra bên ngoài, cũng chẳng màng đến việc cậu sẽ trốn thoát bất cứ lúc nào. Bộ dạng khẩn trương của gã khiến cậu biết vị trí của mình trong lòng Trương Chiêu sớm muộn gì cũng sẽ bị đá bay.

Vừa bước vào tiệm cà phê quen thuộc, Trương Chiêu vừa ngó nghiêng tìm kiếm hình bóng của Châu Sa. Gã nhanh chóng phát hiện ra cô gái ngồi trong một góc của tiệm, đôi vai run run ôm lấy cả khuôn mặt mà khóc. Chạy lại phía của cô, lại phát hiện cô đã uống đến năm lon bia, giống như một cô gái đang thất tình thật sự.

"Ừm...Hức-sếp Trương, xin lỗi đã làm phiền anh"

"Không sao, em có chuyện gì à?"

"Sếp Trương-"

"Gọi là Trương Chiêu đi"

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng ổn định giọng nói của mình hết sức có thể, hơi thở nặng nề, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt đáng thương nhìn người đàn ông vừa bị mình làm phiền.

"Trương Chiêu, bạn trai người thực vật của em qua đời mất rồi"

Trong lòng có chút thương xót nhìn cô gái nhỏ, gã kéo ghé ngồi ngay bên cạnh Châu Sa. Bàn tay đưa ra xoa nhẹ lưng của cô như đang an ủi, gã đã sẵn sàng muốn nghe tất cả tủi thân mà cô đã chịu đựng. Bỗng Châu Sa nghiêng đầu hỏi gã, rằng cô có thể dựa vào vai của gã một lúc hay không. Gã không nói gì, nhưng gã gật đầu.

Giống như một cặp đôi thực thụ, chiếc đầu nhỏ trên vai Trương Chiêu cứ run lên từng đợt. Gã nhìn khuôn mặt đẫm lệ của nàng, tim lại đập nhanh đến kì lạ. Quả nhiên đúng như gã đã dự đoán, khuôn mặt lúc khóc nức nở của Châu Sa lại còn xinh đẹp hơn gấp bội lần lúc bình thường, giống như nàng tiên giáng trần.

Trái tim Trương Chiêu treo lơ lửng giữa Trịnh Vĩnh Khang và con mồi đầu tiên khiến cho gã động lòng. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người thiếu nữ nọ, từng chút làm ướt đẫm trái tim sắc nhọn nhưng mỏng manh của gã, khiến nó mềm nhũn cả ra. Gã biết, con tim gã đã có đôi chút nghiêng về phía Châu Sa rồi.

Gã bỗng dưng vô thức nhìn về phía chiếc cửa kính, lại bắt gặp ánh nhìn của Trịnh Vĩnh Khang. Cậu đứng bất động nhìn gã ôm lấy Châu Sa vào lòng, đôi mắt vô hồn ánh lên một chút đau khổ. Trương Chiêu sẽ chẳng thể biết được, bên trong Trịnh Vĩnh Khang đã đổ vỡ đến khủng khiếp ra sao. Có lẽ gã muốn nếm trải cái khoảnh khắc mất đi người mình yêu, khi đó gã mới biết tuyệt vọng chính là cảm giác như thế nào.

"Anh, cái người ngoài kia là...?"

"Em trai của anh thôi, đừng để tâm"

Sự chối bỏ phũ phàng của Trương Chiêu, cái ôm dành cho Châu Sa đều chính là câu trả lời cho câu hỏi bấy lâu của Trịnh Vĩnh Khang.

"Có nên rời bỏ gã không nhỉ?"

Trịnh Vĩnh Khang biết mình chẳng còn quan trọng trong mắt gã nữa, hành động bối rối và phớt lờ cậu của Trương Chiêu đã nói lên tất cả. Cậu thật sự thắc mắc không biết gã có còn yêu cậu nữa hay không, hay chỉ là lí do để gã có thể nịnh nọt cậu một cách dễ dàng.

Trương Chiêu đưa Châu Sa đang say về nhà vì gã cảm thấy không yên tâm, và thật sự đã để Trịnh Vĩnh Khang ngồi phía đằng sau xe, còn cô nàng lại ngồi ở chỗ đáng lẽ ra phải là của cậu. Cậu không ghét Châu Sa mà là ghét Trương Chiêu, quả thực cô rất đẹp, nhan sắc ngọt ngào khiến ai nhìn vào cũng có thiện cảm, chẳng trách lại khiến một người cứng rắn như Trương Chiêu mủi lòng.

Thật may mắn khi cô nàng say bí tỉ, người bạn cùng phòng lo lắng đã ra ngoài đứng chờ cô và dìu cô vào nhà, chẳng cần nhờ đến Trương Chiêu. Trong ánh sáng lập loè của đèn đường, gã vẫn nhìn của Châu Sa từ xa cho đến cô đã khuất bóng sau cách cửa thì mới yên tâm trở vào xe. Gã theo thói quen chờ Trịnh Vĩnh Khang leo lên ghế phụ để ngồi cạnh gã, nhưng cậu lại rất biết điều, vẫn ngồi im ở ghế đằng sau mà không nói lời nào với gã.

"Em không lên đây ngồi với anh à?"

"Không, không còn là chỗ ngồi của em nữa"

Trương Chiêu vẫn cứ nghĩ là vì em nhỏ giận hờn vu vơ, tâm trạng hiện tại của gã rất tốt, không muốn đôi co với Trịnh Vĩnh Khang rồi làm ảnh hưởng đến gã. Gã cũng chẳng thèm suy nghĩ tới câu nói đầy ẩn ý của cậu, trong đầu chỉ còn hình ảnh của Châu Sa lúc sụt sịt khóc mà tựa vào vai gã, nó chẳng những không gợi lên cái ham muốn của gã, mà nó còn khiến gã muốn bao bọc và che chở cô nhiều hơn.

——————

Trương Chiêu đêm đó lại gặp ác mộng. Trịnh Vĩnh Khang đứng trước mặt gã những lại ngỡ xa đến tận chân trời, dùng cái ánh mắt khó hiểu và rụt rè nhìn gã. Điều đó khiến gã có chút hoảng sợ, nó khiến em trông như chả quen biết gì hắn.

"Anh là ai?"

Bừng tỉnh với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, gã quơ tay sang bên cạnh nhưng nơi đó lại trống không, chỉ còn một chút hơi ấm của Trịnh Vĩnh Khang. Gã hoảng hốt bật dậy nhìn quanh, lại chẳng thấy em nhỏ đâu cả, gã sợ hãi gọi lớn tên cậu. Dường như thoáng nghe có tiếng động đi lên ở cầu thang, gã vội vàng đứng dậy chạy ra phía cửa phòng, lại thấy Trịnh Vĩnh Khang mệt mỏi đang đi lên từ cầu thang. Gã thực sự rất sợ, đầu óc bị xâm chiếm bởi cái sự chân thực của giấc mơ kia khiến gã lại càng sợ hãi hơn, bạo dạn lại gần để ôm chầm cậu vào lòng.

"A-chuyện gì vậy Trương Chiêu? Sao anh lại chưa ngủ?"

"Anh gặp ác mộng, tỉnh dậy chẳng thấy em đâu cả, anh sợ..."

Trịnh Vĩnh Khang vừa đi xuống uống nước lên đã bị gã nhào đến ôm chặt, muốn đẩy ra nhưng không thể thoát khỏi cái vòng tay cứng cáp kia. Trong quá khứ, chỉ cần gã ôm chặt cậu trong đêm khi thức giấc sau một cơn ác mộng, Trịnh Vĩnh Khang chắc chắn sẽ thương xót mà an ủi Trương Chiêu cho đến khi gã lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng hiện tại, cái sự chán ghét khiến cậu chỉ có thể hối thúc gã mau bỏ mình ra để đi ngủ, chỉ có sự chán ghét hiện rõ chứ không có chút xót xa nào.

Cho dù cậu có là ngôi sao sáng đến mấy, cũng chẳng thể bằng được ngôi sao mà gã mong nhớ hiện giờ. Nếu là trước đây, khi Châu Sa chưa xuất hiện, mọi thứ có lẽ đã khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan