ZingTruyen.Fan

[RinSae R18] 40C Lukewarm

#1

kitty_sya759

“Sae-chan, con có thể nói cho bố mẹ biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay không?” Itoshi-Mama hỏi khi cùng chồng ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mắt đứa con trai lớn của họ.

"Không có gì đâu ạ." Sae đáp lại với một cái bĩu môi.

“Sae chan.” Itoshi-Papa nói, “Bố mẹ của Yamada-kun vừa gọi và nói rằng Rin-chan đã nổi cáu trong giờ ra chơi.”

Sae nhún vai, “Yamada-kun cứ hâm hẩm thế thôi.”

“Hmmm,” Itoshi-Mama nhìn chồng rồi quay lại nhìn Sae. “Không sao nếu con không muốn nói. Nhưng Rin-chan không thể chơi bóng đá với con được nữa nếu thằng bé cứ mắng nhiếc những người khác khác.”

"Ah." Sae cau mày. "Điều đó thực sự có thể làm cho nó trở nên tồi tệ hơn."

“Ý con là sao, Sae-chan?” Itoshi-Papa hỏi. Một cảm giác bất an lấp đầy căn phòng.

Sae trầm ngâm một lúc trước khi quyết định không giấu bố mẹ nữa. “Có hai Rin khác nhau.” Sae giơ ngón trỏ lên, “Rin mà chúng ta đều biết.” Sae sau đó giơ ngón tay tiếp theo, "Và một Rin khác, người chỉ xuất hiện khi con chơi bóng đá với cùng người khác." Sae nhún vai và ngoan ngoãn nhìn cha mẹ mình, “Đó là Rin khác mà con đã nói, người đã cư xử hung hăng, xô đẩy, đấm, đá và nói những điều ác ý với tất cả các bạn khác.”

Vài tháng sau, Rin được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực và bắt đầu dùng thuốc để trấn áp con quái vật ghen tuông và chiếm hữu trong nó. Kể từ đó, Sae không bao giờ nhìn thấy Rin khác bước ra ngoài nữa, anh cũng không thấy nó lè lưỡi nữa, cũng không thấy nó chảy dãi trên sân cỏ nữa. Ít nhất là cho đến trận U-20.

Đối với Sae, đó giống như một hơi thở nhẹ nhõm. Anh đã rất nhớ Rin, người luôn nhảy múa xung quanh anh, người muốn Sae hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, hơn cả bóng đá . Nhưng Sae biết điều đó. Anh biết rằng nó không yêu bóng đá. Sae là người hiểu điều đó hơn ai hết. Anh biết rằng người mà nó yêu chính là anh trai của nó.

Đối với Sae, Rin không trở thành một con quái vật, nó trở thành một thứ gần với tiền đạo xuất sắc nhất. Đối với Sae, Rin sẽ biến thành một thiên thần dễ thương mà chỉ anh mới có thể điều khiển. Nhưng Sae không thực sự muốn kiểm soát Rin. Anh không cần phải làm vậy. Bên cạch đó nó biết rất rõ về Sae, không cần phải nói cũng biết. Sự hồi hộp khiến anh ngày càng ham muốn nhiều hơn từ nó.

Ah. Nhưng bác sĩ trị liệu nói rằng điều đó không tốt cho Rin, điều đó không tốt cho bản thân nó khi hành động bạo lực với người khác như thế. Vì vậy, Sae đã cố gắng thuần hóa Rin bằng cách dành nhiều sự quan tâm cho nó như một cách bồi bổ tình cảm để giúp làm dịu đi những ham muốn sâu thẳm nhất bên trong nó.

Trước khi Sae lên đường đến Tây Ban Nha, gia đình anh đã tặng anh một chiếc vòng cổ bằng da có gắn một tấm kim loại nhỏ có khắc tất cả tên viết tắt của các thành viên trong gia đình vào đó. Để nhắc nhở anh rằng dù thế nào đi chăng nữa, gia đình anh sẽ luôn sát cánh bên anh. Sae đeo nó quanh cổ trong suốt chuyến bay ra nước ngoài.

Khi Sae ở Tây Ban Nha, anh thỉnh thoảng mới gặp bố mẹ mình, những người sẽ đến thăm anh và cập nhật cho anh mọi thứ đang diễn ra ở Nhật Bản. Sae quyết định, ngoài mong muốn được chơi bóng với Rin trong tương lai và mãi mãi, tốt hơn hết là nó nên sống một cuộc sống bình thường với bố mẹ và không bao giờ phải lo lắng về con quái vật cuộn loạn bên trong mình. Không bao giờ phải lo lắng về việc bị bắt vì những hành động quá bạo lực trên sân.

Đó là lý do tại sao Sae quyết định nên dập tắt giấc mơ bóng đá của nó ngay lúc ấy.

Tiếng vali kéo lê theo sau khiến anh cảm thấy cô đơn hơn. Sae về đến nhà và nhanh chóng được bố mẹ bao bọc trong vòng tay ấm áp, họ đã khóc khi gặp lại anh sau 4 năm xa cách. Sae nhắm mắt lại và cố gắng không rơi nước mắt. Anh vừa nghiền nát Rin một cách tàn nhẫn, về cơ bản thì anh đã nói với nó rằng anh không bao giờ muốn ở bên nó nữa.Và kêu nó biến đi...

Sae để hành lý trong phòng ngủ thời thơ ấu của mình và ghi rằng chúng đã được sử dụng. Thật kì quặc. Mọi thứ trông khác đi, không có thứ nào thoát khỏi ánh mắt của anh đến từng chi tiết. Có ai đó đã ở trong phòng Sae lúc anh đi vắng… Thêm vào đó, rõ ràng là thuốc của Rin đang ở trên bàn.

Thật kỳ lạ, Sae mở phòng ngủ của Rin và nhận thấy rằng nó trông vẫn nguyên vẹn. Thậm chí còn kỳ quặc hơn. Nhưng Sae có thể nhanh chóng nhận ra những gì đang xảy ra ở đây. Anh quay trở lại phòng khách, nơi bố mẹ anh pha trà cho anh và nhanh chóng lấy gì đó cho anh ăn. Họ đề cập rằng Rin ra ngoài từ chiều và chắc là thằng bé đi tập bóng đá – Sae biết điều này.

Itoshi-Mama và Itoshi-Papa nói với Sae rằng họ nghĩ là nó sẽ về nhà vào ngày mai – đó cũng chính xác là những gì Rin đã nói trước khi rời đi. Sae xin lỗi và nói rằng anh rất nóng lòng được về nhà. Bố mẹ Sae nói với anh rằng họ sẽ đi đón ông bà để ông bà có thể thăm Sae và dành thời gian cho anh.

"Tối nay?" Sae hỏi.

"Đúng vậy, tối nay." Itoshi-Papa nói.

“Đó là một quãng đường rất dài.” Sae nói.

“Đó là lý do tại sao cả Papa và mama sẽ đi nên chúng ta cần có hai tài xế.” Itoshi-Mama nói, “Tất cả chúng ta định làm con ngạc nhiên ở sân bay. Rin sẽ rất phấn khích! Mẹ cá là thằng bé đã rất nóng lòng được gặp con!”

Sae cảm thấy vô cùng tội lỗi trong lòng. Và ồ . Điều đó có nghĩa là anh sẽ ở nhà một mình với Rin. Sae chắc sẽ ổn với điều đó, nhưng Rin là một cậu bé nhạy cảm và hay đeo bám, Sae tự hỏi liệu Rin có nổi cơn tam bành sau khi về nhà hay không.

Rất có thể. Rốt cuộc thì Rin chỉ có thể là một nỗi đau trong lòng của Sae.

Rin về nhà khi Sae đang tắm rửa. Ngâm mình trong bồn tắm là một trong những điều anh muốn làm về nhà. Sae tự nhủ rằng một khi anh chơi bóng tốt hơn nữa, anh chắc chắn rằng mình có thể ngâm bồn như này ở bất cứ đâu. Sae không xả nước trong bồn tắm, biết rằng Rin cũng cần phải tắm nữa. Khi Sae đang dưỡng ẩm, anh nghe thấy tiếng khóc đau khổ của Rin và tiếng đồ vật vỡ vụn. Sae thở dài, dù sao đi chăng nữa đó cũng là do anh.

Xuyên qua những bức tường, Sae có thể nghe thấy Rin liên tục nguyền rủa anh. Điều đó khiến Sae buồn nhưng anh biết rằng mình không nên lộ diện bây giờ. Anh sẽ là người giúp nó thoát ra khỏi con quái vật mà nó không tú kiểm soát được. Rốt cuộc, Sae không thể đưa nó đến Tây Ban Nha hay Pháp hay Brazil để chơi bóng cùng nhau. Anh đã có thể thấy nó trở nên điên cuồng trước mọi ánh mà Sae nhận được từ những người chơi khác. Nó chưa bao giờ giỏi trong việc thu hút cự chú ý của anh trai mình, và Sae tin rằng từ cuộc trò chuyện ngắn giữa anh với nó trước đó anh biết được rằng nó vẫn đang vô vọng.

Vẫn bị ám ảnh bởi Sae một cách vô tri.

Sae gõ cửa phòng ngủ của mình trước khi bước vào. Về mặt lý thuyết, đó là phòng của Sae nhưng đã có rất nhiều dấu hiệu ám chỉ về việc Rin sống trong phòng của anh. Khắp căn phòng tràn ngập mùi của Rin

Nó nằm co ro ở cuối giường, khóc nức nở.

“Vì vậy, em đã biến phòng ngủ của anh thành một ngôi đền… một ngôi đền chứa đầy hình bóng của anh?.” Sae nói khi đứng khoanh tay trong phòng ngủ của mình, anh nhìn xung quanh và mắt anh dừng lại ở những chiếc cúp vỡ vụn của anh và nó lúc thuở bé. “Vậy đó là tất cả những gì đã gây ra tiếng đổ vỡ trước đó.”

“Biến đi đồ chết tiệt!” Rin buồn bã nói, vùi đầu vào đầu trong gối.

Sae nén tiếng thở dài trước khi bước đến chỗ Rin và ngồi xổm trước mặt nó. “Rin, tại sao em lại khóc?”

Những lúc như thế này, Sae thực sự cảm thấy mình như một người anh trai, anh có thể cảm nhận rõ ràng khoảng cách về độ tuổi của hai anh em. Không phải Sae không yêu nó mà là ngược lại, anh yêu em trai mình. Anh thích cách mắt nó sáng lên mỗi khi được anh mua cho những que kem rẻ tiền ở tiệm tạp hóa bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi. Rin không quan tâm chỗ kem ấy đắt hay rẻ, miễn là đồ anh mua cho nó, nó đều thích hết. Bất cứ khi nào Sae nhìn Rin anh biết rằng lúc đó nó đều rất hạnh phúc.

Nhưng. Có lẽ hơn cả Rin, theo một nghĩa nào đó, Sae vẫn yêu bóng đá hơn Rin.

Một tiếng lầm bầm đến từ Rin.

“Đó là gì vậy, Rin?” Sae hỏi, “Xin em hãy nói, anh không hiểu những gì em vừa nói.”

Rin giận dữ nhìn lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, “Tôi đã nói là tôi ghét việc anh không muốn chơi bóng với tôi! Tôi ghét việc anh yêu bóng đá hơn yêu tôi! Tôi ghét anh!

Sae nuốt khan. Có lẽ anh yêu Rin hơn bóng đá. Ít ra, anh biết mình yêu Rin hơn ước mơ được đá bóng cùng Rin. Anh sẽ không để Rin chạy lung tung như một con quái vật lần nữa. Đó là tất cả những gì anh muốn, nhưng anh biết điều đó sẽ làm tổn thương Rin và bố mẹ anh nhiều như thế nào.

Vì vậy, Sae không thể làm điều đó.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh không thể chủ động tìm kiếm người thay thế. Anh tự hỏi liệu anh có bao giờ tìm được ai tương thích hơn em trai mình với một người phức tạp như anh không.

"Anh hiểu rồi." Sae chấp nhận suy nghĩ và cảm xúc của Rin. Anh biết rằng anh đã làm tổn thương nó. Sae biết sự ngưỡng mộ và tình yêu của Rin dành cho anh sâu đậm như thế nào, và Sae là người đã xé toạc thứ tình yêu đó ra một cách tàn nhẫn. Tình yêu nên được cắt từ lúc còn là chồi non, thay vì để nó đâm hoa hết trái và rồi lớn mạnh như bây giờ. Sae lẽ ra nên giải thoát cho Rin từ nhiều năm trước, thay vì ràng buộc người kia chơi bóng với mình.

Suy cho cùng, không phải Rin mê bóng đá. Sae biết điều này. Anh biết rằng Rin yêu anh chứ không phải bóng đá.

Một giọng nói vang lên trong đầu Sae nhắc nhở anh rằng các vận động viên thường được coi là những con người ích kỷ. Rằng Sae như thế này là ổn rồi. Đó là cách anh tự lừa dối mình và kéo dài điều đó để tránh né thực tại.

“Em nên đi tắm đi.” Sae nói với uy quyền -với tư cách là anh trai trong mối quan hệ. “Và giải tỏa tâm trí của em.”

"Hãy để tôi một mình." Rin lắc đầu rồi đứng dậy. “Dù sao thì anh cũng ghét tôi, nỗi đau ở trong tôi không đáng để làm lãng phí thời gian của anh đâu.”

Sae ngồi xổm xuống im lặng khi những lời đó chìm vào trong anh khi Rin bước ra khỏi phòng và đi tắm. Nhưng anh có thể giả vờ. Rốt cuộc thì hầu hết là những lời anh nói với Rin hiệu quả gần như là bằng không

Sae nhặt những chiếc cúp và bằng khen của cả hai một cách chậm rãi, và anh lặng lẽ và cẩn thận đặt chúng trở lại nơi chúng vốn thuộc về. Anh cẩn thận với những tấm ảnh bị vỡ, dù sao thì anh cũng không muốn chứng  cắt mình. Sae tự hỏi rằng Rin sẽ phản ứng thế nào nếu anh vô tình để tay mình bị những mảnh kính mà Rin đã đập cắt phải. Sae nghĩ Rin sẽ mặc cảm suốt đời mất, Sae sẽ không thể rũ bỏ Rin được nữa.

Sae quét sạch phần kính còn lại và hút bụi – rất vui khi thấy mọi thứ trở lại vị trí cũ – việc Sae vẫn làm ngay cả sau bốn năm ở Tây Ban Nha. Cảm thấy tinh thần mình dường như đã mệt mỏi, Sae bò lên giường, quay mặt vào tường và nhắm mắt lại.

Ngay lập tức, tất cả những gì anh ngửi thấy là mùi của Rin. Một cái cau mày khẽ xuất hiện trên trán Sae khi anh để não bộ của mình tự hỏi liệu rằng Rin có bao giờ làm bất cứ điều gì sai trái ở trong phòng ngủ của anh, trên chiếc giường của anh hay không. Sae nghĩ em trai mình không thể là người vô sỉ như vậy được.

Nhét tay dưới gối, tay Sae chạm vào một thứ mềm mềm , mát mát. Sae biết nó là gì ngay cả trước khi anh lôi nó ra để kiểm tra. Đó là một ống bôi trơn đã qua sử dụng. Oh...Tất nhiên rồi. Sae thở dài và nhét nó lại dưới gối.

Rin là một thiếu niên. Tất nhiên nó sẽ làm những việc như thế. Và đó là Rin, year... Nó đã làm điều đó trên giường của người anh trai quý giá của mình. Và có lẽ là với Sae. Đó không phải là chuyện gì đấy quá phiền phức. Nhưng đó là điều khiến Sae bận tâm.

Có lẽ lý do khiến Sae bận tâm là vì đó là người em trai mà anh đã lớn lên cùng. Rốt cuộc, Sae tự biết biết rằng việc một người em trai yêu anh trai mình nhiều như vậy là bất thường .

Hít một hơi thật mạnh, Sae vùi mình sâu hơn vào chiếc giường của mình, tấm đệm không quá mềm cũng không quá cứng, hoàn hảo và anh nhớ lại tại sao mình lại thích ngủ trên giường của mình đến vậy. Tại sao anh cảm thấy thoải mái như vậy và làm thế nào anh có thể thư giãn dễ dàng như vậy.

Nhưng, có một cái gì đó đã mất tích.

Cánh cửa phòng ngủ của Sae mở ra và tiếng bước chân nhẹ tiến nhanh về phía giường. Sae biết đó là Rin.

Đó là những gì còn thiếu.

“Nii-chan.”

Sae không nói gì nhưng đôi mắt anh đang mở to và nhìn chằm chằm vào bức tường, anh không chắc liệu Rin có thể nhìn thấy đôi mắt đang mở to của mình qua màn đêm bao trùm này hay không. Bây giờ nó đã trở lại với anh. Nghe có vẻ hoài cổ nhỉ.

Thở dài mỗi tiếng, Rin cũng bò lên giường của Sae. Nó vò gối và sau đó điều chỉnh lại chiếc gối để đảm bảo rằng người anh trai quý giá của mình sẽ có được một giấc ngủ ngon. Sau đó, Rin tự điều chỉnh vị trí của mình, nó nhích đến chỗ Sae và vòng tay quanh anh và kéo anh lại gần sao cho anh và nó nằm thẳng hàng một cách hoàn hảo khi lưng của Sae áp vào lồng ngực giờ đã rất rắn chắc của Rin.

Rin thở ra và siết chặt Sae hơn. “Em vẫn ghét anh, nii-chan.”

Sae nuốt khan và anh chớp mắt chậm rãi. Trước khi anh đi Tây Ban Nha thì việc Rin ngủ trên giường của anh là chuyện bình thường, ôm lấy Sae như một chiếc phao cứu sinh. Thật bình thường khi chiếc gối của Rin nằm ngay bên cạnh chiếc gối của Sae, khiến chiếc giường trong phòng Rin không có người ở. Sae đã nghĩ chắc chắn rằng Rin sẽ trở về phòng ngủ của nó sau khi Sae rời đi, nhưng không, giờ anh biết rằng không phải vậy. Điều đó không làm anh ngạc nhiên, sau tất cả, anh vẫn là người hiểu rõ Rin nhất.

Khi Sae cảm thấy hơi thở của Rin phả vào gáy mình, Sae không thể không nghĩ đến chai bôi trơn ở dưới gối của mình, thứ chắc chắn không phải của Sae – dù sao thì anh cũng đã rất bận rộn với bóng đá nên không có thời gian cho bất cứ việc gì khác. Ngay cả khi quay trở lại Nhật Bản, anh sẽ không làm gì cả ngoài việc gia hạn hộ chiếu.

Sae rùng mình.

Rin hít một hơi thật sâu, “Nii-chan, chúa ơi, Sae nii-chan thực sự ở đây với em rồi.” Rin bắt đầu dùng tay sờ mó ngực của Sae và Rin di chuyển đùi của mình sao cho chúng ở bên dưới Sae, thích thú khi được chạm vào cặp mông căng tròn của Sae. Rin có thể nói rằng Sae đã tập luyện rất chăm chỉ chỉ từ hình dáng và đến độ nảy của mông anh. Rin biết rằng nó có thể vùi mặt vào giữa đó và ở đó mãi mãi. Nó có thể ở bất cứ đâu, miễn là Sae ở đó với nó, Sae ở đâu, thì nơi đó là nhà.

Tại sao Rin lại làm điều này với Sae nếu nó ghét anh?

Nếu Sae nghĩ rằng việc chui vào chiếc giường của chính mình và đắm chìm trong mùi hương của Rin là đã đủ tệ rồi, thì giờ đây với việc Rin quấn quanh người anh, hai tay vòng qua ngực và chân bám lấy mông và đùi anh sẽ như thế nào? Sae cảm thấy cồn cào trong bụng. Khác hoàn toàn với một trận đấu bóng sôi động, cảm giác hồi hộp ghi vừa ghi được một bàn thắng hoàn hảo.

“Rin, em đang làm gì vậy?” Sae hỏi khi anh nắm lấy bàn tay đang di chuyển bên tronh của Rin để ngăn nó sờ soạn.

Rin vui vẻ ngân nga, “Nii-chan, em không muốn ghét anh. Đừng khiến em ghét anh.”

Nhưng… Sae cần Rin ghê tởm anh kia mà. Để không đặt Sae lên vỏ bọc nữa. Để có những suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình trong cuộc sống. "Anh có thể làm gì để ngăn em ghét anh?" Sae vẫn quyết định hỏi Rin.

“Chơi bóng đá với em.” Rin trả lời ngay lập tức.

"KHÔNG." Sae phủ định ngay lập tức.

Rin giận dữ, “Vậy thì, để em làm việc này.” Rin hất tay Sae ra để nó có thể véo chặt núm vú ửng hồng của Sae và sau đó chà xát vật cương cứng đang lớn dần của mình lên cặp mông đó. Rin chắc chắn rằng nó đã mơ về điều này trong nhiều thập kỷ qua.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan