ZingTruyen.Fan

najun • Born to love you.

01

jenlycustardA

Đêm nay đột nhiên trời đổ mưa, mưa nặng hạt, mưa xối xả, từng hạt mưa nặng nề va đập vào cửa kính. Bây giờ đã là cuối hạ, trời đổ mưa đột ngột vậy là điều Renjun không ngờ tới. Mỗi khi biến đổi khí hậu Renjun lại bị cơn hen hành hạ. Em không thể ngừng cơn ho lại, cảm giác lồng ngực như bị ai bóp nghẹt. Đau lắm, không thể thở nổi, em tủi thân muốn khóc nấc lên, khóc khi nhớ về những ngày xưa cũ.

Renjun ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh rồi lấy thuốc hít. Renjun đặt tay lên bụng, hít sâu thuốc vào cổ họng, cảm giác cơ thể cuối cùng cũng giãn ra. Em thở phào một hơi, tạ ơn trời.

Bên ngoài cửa mưa vẫn rơi, em rót một cốc nước ấm uống, chuẩn bị chăn nệm thật dày. Em là người rất sợ lạnh, có lẽ năm nay trời sẽ trở lạnh sớm, em cần mua thuốc dự phòng thôi.

Điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị dòng chữ "universe" mà mỗi khi em nhìn lòng lại quặn đau. Em quyết định sẽ không nghe, đặt điện thoại sang một bên rồi mở bộ phim truyền hình dài tập nào đó trên ti vi để lảng tránh. Tiếng nói át cả tiếng chuông điện thoại nhưng người bên kia vô cùng kiên trì, điện thoại đã reo lên lần thứ 6. Không còn cách nào khác, em bắt máy.

Hai người rơi vào khoảng lặng, không ai mở lời cũng không ai nói gì. Nếu không phải thi thoảng nghe thấy tiếng thở khẽ thì em tưởng chừng đầu dây bên kia đã cúp từ lâu rồi.

"Nếu không có gì thì em cúp đây."

Ngón tay em run run trượt xuống nút tắt, chỉ còn một giây nữa thôi là cắt đứt được rồi.

Nhưng không.

"Em."

Đừng gọi em như vậy.

"Thời tiết hôm nay tệ thật, em ổn không?" Jaemin ngập ngừng. "Anh mang thuốc qua cho em nhé?"

Renjun siết chặt mép áo, em hít thật sâu để bình tĩnh lại, ngăn nước mắt trào ra. Nhịp tim em rộn ràng, cảm xúc hỗn độn như một mớ bòng bong này từ đâu mà ra? Cố gắng sắp xếp lại ngôn từ của bản thân, em thều thào chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Em ổn."

"Chăm sóc tốt cho bản thân, nếu khó chịu hãy gọi anh."

Cuộc điện thoại ngắn ngủi kết thúc, Renjun như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống sàn. Trái tim nơi ngực trái vẫn đập rộn ràng vì người ấy, nước mắt ấm nóng lăn trên gò má. Renjun muốn quên đi Jaemin, thoát khỏi hình bóng mơ tưởng hão huyền về người con trai có nụ cười mang lại sức sống tuổi trẻ năm 18 tuổi đã bước về phía em, nhưng dù đã thử mọi cách, em vẫn không thể nào quên.

Hạ nhạt dần, thu đậm nét.

Ta đã đánh mất nhau.

_

Jaemin và Renjun gặp nhau trong một kì quân sự. Em 16, anh 18. Nhà trường có hoạt động ghép cặp tiền bối và hậu bối với nhau để giúp học sinh mới vào trường có thể hoà nhập, đồng thời góp phần tăng khả năng đoàn kết giữa tập thể học sinh toàn trường. Jaemin và Renjun chung một nhóm, bình thường mỗi người sẽ tháo, lắp súng tiểu liên AK một mình nhưng do quá lo lắng, tay chân em cứ cuống hết cả lên chả làm được việc gì ra hồn. Jaemin thấy vậy liền chạy tới tận tình chỉ dẫn, thiếu điều muốn làm hộ luôn cho xong.

Ánh nắng mặt trời chói loá của mùa hè làm Renjun hoa cả mắt. Mà cũng không hẳn là hoa mắt vì ánh mặt trời, chính ra là hoa mắt vì nụ cười của Na Jaemin. Mồ hôi lấm tấm trên trán, anh nở nụ cười mang lại cảm giác thanh xuân đầy nhựa sống. Như những bộ phim ngôn tình mà bọn con gái cùng lớp hay xem, anh toát lên sự thu hút của hình tượng "nam chính thanh xuân vườn trường".

Jaemin gõ vào mũ Renjun một cái nhẹ hều, anh hỏi: "Làm như này, nhớ chưa?"

Từ đó, sau lưng Na Jaemin có thêm một chiếc đuôi nhỏ là Huang Renjun.

Hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình sau đó, là Jaemin chủ động. Lần đầu tiên hôn nhau là ở trong phòng dụng cụ của trường, vì Renjun lỡ làm đổ gậy ra sàn nên hai người mém chút nữa là bị phát hiện. Jaemin và Renjun không hẹn mà cùng nhau bật cười.

Nắng chiều oi ả hắt bóng qua ô cửa, hắt xuống bóng hình hai cậu học sinh dựa vào nhau mà ngủ quên từ khi nào.

Yêu nhau được 2 năm thì Renjun sắp bước vào kì thi tốt nghiệp, Jaemin học đại học Y trên Seoul, thời gian ít ỏi đã làm tình cảm cả hai không còn như trước nữa. Jaemin vừa học vừa chơi xe đạp, anh tham gia vào một nhóm đua xe đạp freestyle, buổi tối sẽ đua ở những con hẻm hoặc công viên vắng bóng người. Renjun không có nhiều thời gian, đa phần đều ở trên lớp học hoặc những lò luyện thi, khi đụng được vào cái điện thoại nhắn tin với anh thì cũng đã là nửa đêm rồi. Tin nhắn sáng hôm sau anh mới trả lời, hai người như vậy trong một khoảng thời gian dài, dần dần càng trở nên xa cách.

Nhưng Renjun chưa từng nghĩ đến việc chia tay, em nghĩ ra đủ thứ chuyện để hai người trở về như xưa. Vào dịp sinh nhật bản thân, em đã lên Seoul một mình để tạo bất ngờ cho anh, em muốn nhìn thấy vẻ mặt anh sẽ ra sao khi gặp em.

Renjun có chìa khoá dự phòng nhà Jaemin nên đã tới đó. Em tự mua bánh kem, còn chuẩn bị cả gà rán lắc phô mai mà Jaemin yêu thích, chờ anh tan học là có thể đón sinh nhật cùng nhau được rồi. Jaemin nói hôm nay anh rảnh, đêm nay sẽ gọi cho Renjun cả đêm nên em mới chắc chắn để bày biện mọi thứ hoành tráng như thế này.

Vậy mà khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, không hề có tiếng chuông điện thoại nào vang lên, Jaemin cũng chưa về nhà. Em thầm nghĩ, chắc Jaemin sẽ về thôi, chờ thêm chút nữa.

Chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi...

Anh vẫn không về.

Thời tiết hôm đó rất kì lạ, Renjun lên cơn hen suyễn lúc 1 giờ sáng. Không có thuốc, em quên mang thuốc, nhà Jaemin cũng không hề có thuốc cho người bị hen. Renjun lo lắng, tự trấn an bản thân rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em hít thở dồn dập, móng tay bấu vào thịt đau điếng, tạo thành những hình trăng khuyết.

Cánh cửa nhà bật mở sau đó 5 phút, Jaemin một thân mồ hôi nhễ nhại bước vào nhà, trên tay xách chiếc xe đạp địa hình quen thuộc. Đáng ra anh sẽ không về nhưng chợt nhớ ra nay là sinh nhật Renjun, lời hứa gọi điện cùng em đã bị trôi sạch. Jaemin vội vã về nhà để gọi cho Renjun, Renjun là một người cứng đầu, chắc chắn sẽ không ngủ nếu chưa nhận được điện thoại của anh.

Bước vào nhà, Jaemin giật mình khi thấy phòng khách sáng trưng, còn có tiếng ho và tiếng thở khó khăn của ai đó. Mẹ sao? Nhưng mà mẹ hiện tại đang đi du lịch rồi, làm gì có thời gian mà ghé qua.

"R- Renjun..."

Đó là lần đầu tiên Jaemin làm Renjun thất vọng. Thực ra anh không có lỗi, mà là do Renjun đã hi vọng quá nhiều nên đương nhiên là thất vọng cũng thật nhiều.

Lần thứ hai, không chỉ thất vọng, mà còn tuyệt vọng.

Renjun đỗ đại học trên Seoul, bởi thế hai người quyết định sống chung với nhau. Nhưng căn nhà của hai người thực chất chẳng khác gì Renjun ở một mình cả, anh bình thường chỉ lấy sách vở, ngủ rồi lại đi. Thời gian rảnh đều để học, chạy deadline, đến đêm anh còn không thèm dành thời gian cho bản thân mà thay vào đó là đua xe đạp. Có đam mê là rất tốt, nhưng cái gì thì cũng phải có giới hạn của nó, cố quá lại thành quá cố.

Hai người cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề này, anh luôn chấm dứt bằng cách nói: "Anh cần ngủ, chúng ta không nói nữa, ngủ thôi."

1 lần, 2 lần còn ấm ức, nhưng 10 lần rồi đến 100 lần thì Renjun vô cảm rồi, em từ bỏ.

Cả tuần đó mưa rất to, sức khoẻ Renjun không ổn định, Jaemin không về nhà.

Tình trạng mẹ em đột ngột chuyển biến xấu, đến tận khi chiếc khăn trắng che đi khuôn mặt bà, Jaemin cũng không xuất hiện dù chỉ một lần. Anh bận, anh phải tham gia giải đua xe, anh phải học, em biết. Nhưng anh quên mất việc có em trong cuộc sống, anh bỏ rơi em vào lúc quan trọng nhất. Khi em cần anh, anh lại không ở đây.

Mưa mùa hạ xối xả, mưa như trút nước. Con đường đến bia mộ mẹ em bị ngập úng, bãi cỏ xanh rờn bị dẫm nát bởi những dấu chân.

Huang Renjun đứng bên mộ mẹ oà khóc như một đứa trẻ, em không muốn ai biết bản thân mình yếu đuối nên đã mượn cơn mưa mùa hạ để che dấu nỗi buồn. Chiếc ô đen nằm chỏng chơ bên bia mộ, trước thềm mộ một người con trai đang gục ngã.

Hãy để cơn mưa mùa hạ lau đi hàng lệ của em.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan