ZingTruyen.Fan

Mot Giac Ngu Day Ta Mang Thai Lau Bat Nguy

Sau khi Sa Châu ký sự truyền bá trên xôn xao trạm điểm đánh giá gia tăng hàng ngày, mọi người chế tác bộ hoạt hình này cũng càng thêm tràn ngập động lực, cho dù Phó Chân không ở, cũng có thể hứng thú dâng cao mà tiếp tục công tác kế tiếp.

Chỉ là khi nhóm nhân viên công tác xem đến kịch bản gốc mà Phó Chân lưu lại, sôi nổi phát ra cảm thán: Phó đạo thật là một cái nam nhân tuyệt vời a!

Phó Chân chính thức bắt đầu kỳ nghỉ của mình, nhưng ở nhà cái gì cũng không làm thật sự quá nhàm chán, lúc cậu không có việc gì làm liền vẽ kịch bản gốc, hoặc là vẽ một hai bức về Giang Hằng Thù, ngày qua ngày cũng nhàn nhã.

Cậu không hiểu lắm việc đầu tư, liền đem số tiền bồi thường từ Triệu Kim lấy ra một chút dùng để khởi động hạng mục Sa Châu ký sự, còn dư lại Phó Chân trực tiếp đem toàn bộ giao cho Giang Hằng Thù.

Giang Hằng Thù nhìn bụng Phó Chân ngày một lớn lên, lúc không có việc gì cùng Phó Chân nằm ở trên giường, anh luôn thích đặt tay lên bụng Phó Chân, cảm thụ hoạt động của tiểu sinh mệnh trong bụng, nhưng kỳ thật phần lớn thời điểm đều là cảm ứng không ra bất cứ cái gì, chỉ là bọn anh thực thích khoảng thời gian yên tĩnh mà hai người rúc vào cùng nhau.

Mùa xuân năm trước, Phó Chân mới vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở công trường, số tiền đem tích góp bấy lâu đều đổ hết vào bệnh viện, lúc ấy cậu chỉ cảm thấy tương lai một mảnh u ám, không có một chút hy vọng, mà hiện tại cậu sắp trở thành một người cha, nhân sinh thật sự quá thần kỳ.

Ánh nắng vàng chiếu xuyên qua khe màn, chiếu vào phía sau lưng, bàn tay rộng lớn ấm áp của Giang Hằng Thù đặt ở trên bụng cậu, độ ấm làn da của Phó Chân tương đối thấp, đặt tay lên luôn có cảm giác lạnh lẽo trơn trượt, vào mùa hè ôm cậu khẳng định thực thoải mái.

Cảnh tượng như vậy không nên phát sinh ở trên một người nam nhân như cậu, nhưng là Phó Chân lại thực thích những ngày tháng chung sống bình dị với Giang Hằng Thù.

Nhưng Phó Chân vẫn luôn trạch ở nhà cũng không được, chính là lúc muốn đi ra ngoài, cậu một người nam nhân mà cái bụng to như vậy, thật là có điểm kỳ quái.

Giang Hằng Thù ngồi ở bên người Phó Chân, lật xem phác thảo mà Phó Chân hoàn thành đã lâu, anh nghĩ nghĩ, đưa cho Phó Chân một kiến nghị: "Nếu không anh mua cho em một bộ nữ trang rộng thùng thình."

Phó Chân vốn dĩ đang vẽ kịch bản gốc, nghe được câu nói của Giang Hằng Thù liền quay đầu nhìn anh, cậu nhìn chằm chằm vào con ngươi màu xanh thẳm của Giang Hằng Thù một hồi lâu, nghiêng đầu hỏi Giang Hằng Thù: "Có phải anh muốn nhìn thấy em mặc váy đúng không?"

Ông trời làm chứng, trước khi Phó Chân nói lời này, Giang Hằng Thù tuyệt đối không có loại ý nghĩ này, nhưng là hiện tại bị Phó Chân nói ra, ban đầu Giang Hằng Thù muốn mua cho Phó Chân vài bộ quần áo trung tính liền hoàn toàn hóa thành bọt biển, anh tưởng tượng một chút bộ dạng Phó Chân mặc váy, hình như còn rất dễ thương, anh giật giật môi, tận lực không biểu hiện khát vọng ra rõ ràng như vậy.

Phó Chân thấy Giang Hằng Thù không nói, buông bút vẽ trong tay, sờ sờ cằm, lúc trước cậu đã mặc qua nữ trang cho Giang Hằng Thù xem, hôm tối Lễ Tình Nhân cậu còn ăn mặc trang phục hầu gái phục vụ Giang Hằng Thù cả đêm, nhưng nếu muốn mặc nữ trang đi ra ngoài, Phó Chân cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, cảm thấy không quá tốt.

Giang Hằng Thù nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cái vấn đề tiếp theo trực tiếp liền biến thành: "Em muốn mặc váy màu gì."

Vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, giống như đang nói một chuyển rất đứng đắn.

Phó Chân: "......"

"Thật sự phải mặc váy sao?" Phó Chân trừng đôi mắt tròn trịa hỏi anh.

Giang Hằng Thù không phải muốn nhìn Phó Chân mặc nữ trang, nhưng là bụng Phó Chân chỉ biết càng lúc càng lớn, cậu cũng không thể vác một cái bụng to đi ra ngoài chơi đi, Giang Hằng Thù giơ tay: "Vậy trong khoảng thời gian này em vẫn luôn ở nhà không đi ra ngoài sao?"

Phó Chân nghĩ nghĩ, cảm thấy điểm này cậu hoàn toàn làm được.

Cậu đang muốn gật đầu, Giang Hằng Thù làm như xem thấu tính toán của cậu, hướng hắn nói: "Vì suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, em cũng không thể vẫn luôn trạch ở nhà, phải đi ra ngoài đi lại, mấy tháng kế tiếp còn muốn đi bệnh viện làm kiểm tra."

Giang Hằng Thù nói tự nhiên đều là có đạo lý, hai cái lựa chọn giữa mặc nữ trang cùng bị người ta coi thành quái vật vây xem, Phó Chân chỉ có thể lựa chọn cái trước, cậu gật đầu: "Vậy được rồi."

Giang Hằng Thù hành động thật sự quá nhanh, thế cho nên Phó Chân đều hoài nghi Giang Hằng Thù có phải hay không sớm đã có quyết định này.

Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù mang về một bao lớn các kiểu váy, váy ngắn, váy bánh kem, váy đuôi cá, thậm chí còn có trang phục thủy thủ, anh liền tóc giả cũng mua về. Phó Chân đem toàn bộ số váy này nhìn một lần, sau đó đem chúng đặt lại vào túi, cậu xoay người nhìn Giang Hằng Thù một hồi lâu.

Giang Hằng Thù hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Phó Chân mím môi, cầm lấy một cái váy màu đỏ có viền màu trắng, đưa tới trước mặt Giang Hằng Thù, hướng anh nói: "Nếu không anh cùng em thay đi, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

Tầm mắt Giang Hằng Thù dừng ở cái váy trên tay Phó Chân, duỗi tay nhận lấy, rồi sau đó hướng Phó Chân nói: "Số đo có lẽ không quá vừa người."

Phó Chân không nhụt chí, từ bao váy lấu ra một váy dài phong cách Bohemian, đưa cho Giang Hằng Thù: "Cái này có vẻ rộng, có thể thử xem."

Giang Hằng Thù nhìn chằm chằm Phó Chân thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của Phó Chân, tiếp nhận váy dài trong tay Phó Chân, đi vào trong phòng tắm.

Trong lúc Phó Chân chờ đợi Giang Hằng Thù đi ra, thì cậu những chiếc váy còn lại xem xét một lần, ánh mắt Giang Hằng Thù vẫn là không tồi, cậu tưởng tượng bộ dạng mình mặc những chiếc váy đó lên người, cảm thấy hẳn là còn có thể tiếp thu.

Sau đó không lâu, Giang Hằng Thù mặc chiếc váy dài màu xanh lục đi ra khỏi phòng tắm, thân hình hắn cao lớn, đem toàn bộ váy căng phình ra, cánh tay cùng có bắp trước ngực kết hợp với chiếc váy làm cho người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị, thoạt nhìn thật sự có điểm cay mắt.

Phó Chân nhìn thoáng qua ngay sau đó che miệng cười ha ha lên, cười đến nước mắt đều phải chảy ra.

Giang Hằng Thù đi tới bên cạnh Phó Chân, vẻ mặt của anh thoạt nhìn có chút âm trầm, Phó Chân không biết tại sao lại có chút sợ hãi, chính là thật sự nhịn không được cười ra tiếng.

Mà Giang Hằng Thù vẫn luôn đem cậu bức lui vào tường, phía sau lưng Phó Chân dính sát vào vách tường lạnh lẽo, Giang Hằng Thù nâng một bàn tay lên, đem Phó Chân vòng vây, anh gục đầu xuống, hướng Phó Chân hỏi: "Em thật sự muốn anh mặc như vậy đi ra ngoài sao?"

Phó Chân cười gượng một tiếng, ngẩng đầu đem Giang Hằng Thù đánh giá từ trên xuống dưới, le lưỡi, có chút ngượng ngùng mà nói: "Là...... Là có điểm không quá đẹp ha."

Giang Hằng Thù nhưng nhìn không ra cậu ngượng ngùng, chỉ nhìn ra cậu vui sướng khi người gặp họa, anh đem đầu rũ đến càng thấp, hơi thở ấm áp nhào vào trên mặt Phó Chân, cậu nghe thấy giọng Giang Hằng Thù hơi khàn khàn đang hỏi chính mình: "Là có điểm sao?"

Phó Chân không dám nhìn đôi mắt Giang Hằng Thù, rũ ánh mắt xuống, sau đó liền thấy được lông chân thật dài màu đen lộ ở bên ngoài, Phó Chân thật sự không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Giang Hằng Thù giơ tay gõ lên trán Phó Chân, trong ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt: "Còn cười?"

m cuối nhẹ nhàng nghe có chút lười biếng, có chút hài hước.

Phó Chân điều chỉnh một chút biểu tình, nhưng là ý cười trong mắt vẫn là bán đứng cậu: "Vậy được rồi, em tự mình mặc vậy."

Phó Chân để Giang Hằng Thù đi ra ngoài mua đồ trang điểm, cậu không hổ danh là một họa sĩ, lúc trang điểm cũng rất ra dáng, đầu tiên là sửa lông mày, sau đó là phấn nền, dùng lông mi giả, còn đánh thêm một chút son, sau khi trang điểm xong, Phó Chân đeo tóc giả lên, rồi cầm chiếc váy bánh kem đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, cậu từ trong phòng tắm đi ra, đứng trước mặt Giang Hằng Thù, gãi gãi đầu, hỏi: "Có phải rất kỳ quái hay không?"

Vừa rồi cậu đã nhìn bộ dạng hiện tại trong gương ở phòng tắm, nhưng vẫn là có điểm lo lắng.

Giang Hằng Thù không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn Phó Chân, Phó Chân trong mắt anh, có một bộ tóc dài màu nâu, váy bánh kem tầng tầng lớp lớp tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cậu cứ như vậy đứng trước mặt mình, nhìn y như một vị công chúa nhỏ.

Phó Chân vỗ vỗ ngực mình, lắc đầu, có chút thất vọng hướng Giang Hằng Thù nói: "Chính là ngực quá phẳng."

"Về sau xoa một chút liền có." Giang Hằng Thù nghiêm mặt nói.

Giang Hằng Thù vẫn dùng biểu hiện thật sự đứng đắn, đột nhiên nói một câu như vậy, Phó Chân có chút chịu không nổi, cậu che mặt lại, chờ nhiệt độ trên mặt biến mất một ít sau, mới bỏ tay xuống, hỏi Giang Hằng Thù: "Hiện tại liền đi ra ngoài sao?"

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, sau đó như là biến ma thuật, không biết ở đâu lấy ra một cái kẹp tóc hình mặt trăng, tiến lên một bước, đem kẹp tóc kẹp lên tóc Phó Chân, sau đó anh cong lưng trước mặt Phó Chân, như là một vị thân sĩ phương Tây, đem bàn tay đưa đến trước mặt Phó Chân: "Đi thôi, tiểu công chúa."

Phó Chân lần đầu tiên lấy loại hình tượng này đi theo Giang Hằng Thù đi ra bên ngoài, mới đầu còn có một chút không được tự nhiên, nhưng là đi một đoạn thời gian liền phát hiện người chung quanh tất cả đều rất bận rộn, căn bản sẽ không cố ý chú ý tới bọn họ, Phó Chân dần dần thả lỏng.

Nhưng đại khái hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, bọn họ dạo phố xong tính toán đi ăn một bữa cơm thế nhưng lại gặp được Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình.

"Phó...... Chân?" Phó Kiến Sâm quả thực không thể tin được người xuất hiện ở trước mặt mình này, vừa rồi từ xa xa hắn đã thấy Giang Hằng Thù đi cùng một nữ nhân, cho rằng Giang Hằng Thù bỏ Phó Chân đi với nữ nhân khác, lúc ấy ông tức giận đến huyết áp thiếu chút nữa đều tăng lên.

Phó Kiến Sâm không có suy xét nhiều liền mang theo Phó Đình đi tới, kết quả lại phát hiện nữ nhân bên cạnh Giang Hằng Thù là Phó Chân.

Phó Chân cũng không nghĩ tới đi ra tới dạo phố cũng có thể gặp được Phó Kiến Sâm, vẫn là dưới tình huống như vậy, ngón tay ông nắm chặt váy, đầu óc có chút loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.

Mà Phó Kiến Sâm đứng đối diện bọn họ chỉ cảm thấy đầu như bị người rót một hồ nước đá, ông bởi vì phát hiện Giang Hằng Thù có khả năng xuất quỹ nên tức giận đi tới, hiện tại bởi vì phát hiện chuyện càng làm người ta khổ sở mà cực kỳ bi thương, ông như là một pho tượng đứng sừng sững ở trước mặt Phó Chân, hồi lâu đều không có bất luận động tác gì.

Một hồi lâu yết hầu Phó Kiến Sâm mới có thể một lần nữa phát ra âm thanh, ông có chút gian nan mà mở miệng, hỏi Phó Chân: "Con tại sao lại như vậy?"

Đứa nhỏ mà ông dốc lòng yêu thương nhiều năm như vậy, hiện tại lại phải mặc nữ trang mới có thể cùng bạn lữ của cậu cùng nhau ra ngoài.

Cùng Giang Hằng Thù ở bên nhau, Tiểu Chân thật sự sẽ hạnh phúc sao?

--------
Bỏ đây cái ảnh cho dễ hình dung 😁😁🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan