ZingTruyen.Fan

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 53: Thật Sự Là Hồ Nháo

NhaThychiri

Nam Ca vui vẻ nói xong, Tô Phương cùng Tô Hiển lập tức liếc nhau một cái:

" Tiểu Lộ, em cũng...?"

"Chị như thế nào lại...?"

Lệ Sâm còn chưa làm rõ được tình huống này, chỉ nhíu mày hỏi Nam Ca: "Cô cùng bọn họ ước định cái gì?".

Nam Ca còn đang bụm mặt cười cười, nghĩ thầm, cô đúng là con Zombie thông minh biết tính toán trước, biết chuẩn bị sẵn lương thực trước.

Xe Lệ Sâm đã bị phá hủy, về sau hai người không còn vật tư. Người đàn ông này lại keo kiệt, không cho mình cắn anh ta. Hiện giờ thì tốt rồi, có hai túi đựng máu có sẵn nha!

Nam Ca dù sao cũng quyết định rồi, mặc kệ Lệ Sâm nói như thế nào cô cũng muốn mang bọn họ theo! Đừng nhìn Lệ Sâm lúc nào cũng mắng cô, thật ta nếu như cô kiên trì thì anh cũng không cự tuyệt được.

Tô Hiển cùng Tô Phương cũng đều có tâm tư

Vốn lời nói của Nam Ca ở lập trường của cô thì rất đơn thuần, Lệ Sâm ít nhiều cũng có thể đoán được tại sao cô lại cùng hai chị em này nói điều kiện, nhưng Tô Phương cùng Tô Hiển lại không biết rõ.

Ở trong lòng Tô Phương, nói không chừng Nam Ca là người thích con gái, nếu không tại sao đối với mình làm ra động tác mờ ám như vậy? Thậm chí cô xây dựng trong lòng nhiều như vậy chính là muốn tiếp nhận Nam Ca.

Không nghĩ tới Nam Ca lại yêu cầu Tô Hiển điều kiện giống như vậy. Cô gái này muốn làm cái gì, muốn đem hai chị em bọn họ đều thu sao?

Tô Hiển vẫn còn đang kinh ngạc đây. Đây là sao? Nam Ca là ân nhân cứu mạng cậu, cô còn chứng kiến thời điểm cậu chật vật nhất. Ban đầu cậu còn cho rằng Nam Ca đối với mình có một ít tâm tư không thích hợp đây...

Bầu không khí nhất thời có chút quỷ dị, mà đầu sỏ nào đó gây chuyện còn không hề phát giác ra. Cả người cô đều đắm chìm trong kế hoạch nuôi nhốt.

Vẫn là Lệ Sâm kịp phản ứng lại, nhẹ giọng mắng Nam Ca một câu:  "Thật sự là hồ nháo". Nói xong anh liền muốn cự tuyệt đám Tô Hiển.

Nơi nào nghĩ tới, Tô Hiển lại đoạt trước nói: "Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, thị trấn này không thể lưu lại được nữa, nhưng bây giờ là nửa đêm, bên ngoài rất nguy hiểm. Chúng tôi quen thuộc địa hình xung quanh đây, có thể tìm cho mọi người một chỗ đặt chân".

Lệ Sâm cân nhắc một lát, rất nhanh đưa ra quyết định: "Vậy cậu dẫn đường đi."

Lúc này tim Tô Hiển mới hạ xuống, dắt lấy tay Tô Phương đi ở đằng trước.

Lệ Sâm cùng Nam Ca đi ở đằng sau. Nam Ca cũng không tệ, ăn no bụng rồi cũng còn nhớ đến dạ tiệc mà Thành ca nói.

Vì vậy cô nhỏ giọng hỏi Lệ Sâm: "Khuya hôm nay anh có được ăn cái gì ngon không?"

Lệ Sâm nhớ tới buổi tiệc đêm đó liền một bụng tức giận. Đến cùng là người đàn ông như thế nào mới có thể đem người phụ nữ của mình giao ra đây, để cho người khác lãng phí sao?

Anh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Phương. Nếu như không phải gặp bọn họ ở đây, cô gái này có lẽ cũng sẽ phải gặp phải kết cục như vậy đi.

"Bên trong có thể có cái gì tốt". Lệ Sâm không muốn nói thật với Nam Ca.

Nam Ca còn nhếch miệng: "Dù sao có là cái gì cũng khó có khả năng là thứ tốt cho tôi".

Lệ Sâm cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nam Ca. Cô còn ở bên cạnh mình, thật là tốt.

Mọi người đi một đoạn đường, may mắn vẫn luôn không gặp phải Zombie.

Tâm trạng của Hiểu Phương vừa mới trải qua căng thẳng rồi lại đến nghi ngờ, giờ cũng đã bình phục lại. Ý bảo Tô Hiển một cái, cô liền thả chậm bước chân cùng Lệ Sâm và Nam Ca đi cùng nhau.

Lệ Sâm bình tĩnh nhìn cô, biết rõ là cô gái này có chuyện muốn nói.

Tô Phương cảm thấy hai người vì chị em bọn họ đến xe thiết giáp cũng bị phá hủy. Tổn thất một xe vật tư, sâu trong lòng cô rất áy náy: "Thật ra vừa mới nãy tôi cùng tiểu Lộ còn nhìn thấy mấy cô gái khác trong thị trấn".

Giọng nói của cô như hận họ không biết tranh thủ: "Khi đó tôi khuyên các cô ấy, bảo các cô ấy thừa dịp thôn trấn hỗn loạn mau mau chạy trốn, nhưng mà không có một ai nghe cả. Thậm chí nếu không phải các cô ấy lo chạy trối chết, thì chắc là bọn họ đều muốn đem tôi và tiểu Lộ giết".

Tô Phương thật sự cảm thấy nhân cách tất cả mọi người trong thị trấn đều bị vặn vẹo hết rồi. Bán đứng, phản bội, lăng nhục đều là hành động bình thường

Cô cũng đoán được Thành ca đã dùng chiêu trò gì để chiêu đãi Lệ Sâm nhưng lại nhìn thấy Lệ Sâm gạt Nam Ca. Rõ ràng là không muốn những truyện này làm bẩn tai cô ấy.

Vì vậy Tô Phương liền nói cực kì mịt mờ: "Anh cũng không cần đi đồng tình với mấy cô gái này. Con đường này cũng không phải là người khác ép họ bước lên".

Lệ Sâm hiểu ý Tô Phương. Người trên thị trấn này, thật ra mỗi người đều có chút giống Thành ca. Bọn họ nhát gan, sợ chết, chỉ biết bán đứng, khi dễ đồng bạn để đạt được mục đích. Có lẽ việc này trong mắt bọn họ là chuyện quá bình thường.

Anh sớm nên nghĩ đến mới phải.
Hôm nay, Thành ca gọi tới nhiều cô gái như vậy mà không có một ai là không tình nguyện. Thậm chí ánh mắt bọn họ nhìn anh đều biểu hiện nhao nhao muốn thử.

Đây không phải là đối với bản thân anh mà là ham muốn vật tư trong tay anh.

"Những người ở đây... Đến cùng là bị sao mới biến thành cái dạng này?". Lệ Sâm hỏi Tô Phương.

Tô Phương thở dài , cảm thấy rất khuất nhục nhưng cô vẫn nói thật cho Lệ Sâm: "Kỳ thật thời điển tận thế vừa mới tới, người trong thị trấn đều rất đoàn kết, rất thân thiết, còn giúp đỡ lẫn nhau".

Nói tới đây, cô giật giật khóe miệng, cười trào phúng: "Về sau chắc anh cũng có thể đoán được. Con người không hiểu được cái gì là kiên trì cùng nhẫn nại. Một ngày không ăn cơm đói bụng còn phải sợ, huống chi là đói rất nhiều ngày. Khi đó còn chưa phải là vĩnh dạ, thống trị thôn trấn là một đám đàn ông trung niên. Bọn họ làm mấy chuyện này... ".

Hiển nhiên Tô Phương cảm thấy đó chính là cơn ác mộng. Lệ Sâm duỗi tay ngăn cô lại, không cần phải nói quá cặn kẽ.

Nam Ca lại đang nghe hăng say, sốt ruột hỏi: "Bọn họ làm cái gì vậy? Cô nói nhanh một chút đi!".

Không biết nói một nữa là treo ngược người khác sao!

Tô Phương nhìn thoáng qua hình thức ở chung của Nam Ca cùng Lệ Sâm, quyết định vẫn nên nghe lời Lệ Sâm. Vì vậy cô mất tự nhiên cười một tiếng: "Thật ta cũng không có gì, chính là bắt nạt người khác thôi". Bao nhiêu người bởi vì đấu tranh mà chết, Tô Phương cũng không nhớ rõ. Cô nhìn thấy những người đàn ông kia hành hạ thân thể mấy người phụ nữ đến độ rách nát không chịu nổi. Đến bây giờ vẫn còn là ác mộng của cô.

"Sau khi vĩnh dạ đến, người trong thị trấn biến thành người có dị năng, đa số đều là người trẻ tuổi. Bọn họ bắt đầu báo thù".

Đã từng bị bắt nạt quá mức nên khi trả thù thảm thiết hơn nhiều.

Đây cũng không phải là đấu tranh giữa một người với một người, tất cả mọi người trong thị trấn đều giết người đến đỏ mắt. Đoạn thời gian kia, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi. Thi thể của họ bị ném tới sau núi, ngay cả người đến chôn cất cũng không có.

Cuối cùng đương nhiên là người có dị năng đạt được thắng lợi.

"Thật ra trước kia Thành ca cũng không phải như vậy". Tô Phương thở dài: "Tính cách anh ta mặc dù hơi nhu nhược nhưng tâm địa vẫn rất tốt. Về sau, mẹ anh ta bị... Anh ta liền thay đổi. Nhiều người trẻ tuổi là thủ hạ của anh ta làm xằng làm bậy như vậy đều là do anh ta dung túng".

Tô Phương lại thê thảm cười cười: "Hiện tại anh ta cũng đã chết, thị trấn còn không biết loạn thành bộ dạng gì..."

Trong lòng Lệ Sâm cũng cảm thấy thổn thức, lại nhìn Nam Ca, cô không có quá nhiều cảm xúc. Chủ yếu là... Rất nhiều chỗ cô đều nghe không hiểu mà (⊙v⊙)

Cũng may đã đến chỗ nghỉ mà Tô Hiển nói, cậu chỉ một chỗ cho Lệ Sâm: "Buổi tối chúng ta ở chỗ này được không?".

Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bên trong này là một cái nhà ga rất nhỏ. Nam Ca cũng kinh ngạc: "Chỗ này còn có nhà ga sao?" Không riêng gì trạm dừng mà trên đường ray còn có một chiếc tàu hỏa nhỏ!

Nhưng mà tàu hỏa kia chỉ có một cái đầu xe cùng một đoạn toa xe, bây giờ đang lẳng lặng nằm im trong bóng đêm.

Tô Hiển giải thích: "Đây là một cái trạm dừng rất nhỏ. Trước tận thế, mỗi ngày sẽ có một chiếc tàu hỏa đi qua, ngẫu nhiên sẽ có tàu hỏa Tân Bình dừng lại tại đây để nhường đường."

Đầu chiếc tàu hỏa kia, xem ra chính là Tân Bình.

Mặc dù chỉ là chỗ dừng rất nhỏ, nhưng mà chỗ bán vé cùng sân ga đều có đầy đủ, Tô Hiển không tiến lên nữa bởi vì cậu không xác định được bên trong này có Zombie hay không.

"Phần lớn Zombie đều tụ tập ở trong thị trấn, nên tôi mới mang hai người tới nơi này".

"Bên trong này có Zombie." Lệ Sâm nhàn nhạt nói. Tô Phương cùng Tô Hiển lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không khỏi lui về sau mấy bước.

Nam Ca nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hai chị em này cũng không nhịn được cười: "Không có nhiều đâu, đều tập trung ở chỗ bán vé cùng trong tàu hỏa, giải quyết nhanh lắm".

Nói xong cô liền rút thanh đao của mình ra, cùng Lệ Sâm nói: "Giao cho tôi đi!"

Cô đã ăn no, toàn thân đều là sức lực, gào!

Lệ Sâm cũng không ngăn cản cô, dù sao... một ngày rồi anh đều không có cái gì ăn, vậy mà cô còn được ăn hai bữa liền! Có Nam Ca ra tay, rất nhanh cái nhà ga nhỏ này đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Chỗ bán vé rõ ràng không an toàn, Lệ Sâm kiểm tra đầu tàu hỏa một chút, phát hiện đây lại là đoàn tàu điện khí tự động hóa. Loại tàu hỏa này có cường độ hoạt động rất lớn, nếu như mọi người vào trong đầu tàu hỏa ở còn có thể an toàn hơn so với bên ngoài.

Nói ra quyết định cùng hai chị em kia, anh mang Nam Ca trèo lên tàu hỏa.

Hai chị em đương nhiên không dám chậm trễ, tình cảnh lúc nãy Nam Ca giết Zombie bọn họ đều chứng kiến... Đây rõ ràng không phải là thu hoạch đầu Zombie mà giống như là đạp lên món ăn! Xoát xoát vài nhát, một hàng Zombie đều chết!

Đi được một nửa, Tô Hiển đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Cậu cho Tô Phương đi lên tàu hỏa trước, sau đó từ mình tìm kiếm trong phòng vé.

Quả nhiên, cậu tìm được đồ ăn! Còn có mì tôm cùng lạp xưởng nữa!

Tô Hiển ôm mấy thứ này, nhanh chóng trèo lên tàu hỏa sau đó đem vật tư giao cho Lệ Sâm: "Đây là tôi tìm được từ phòng vé".

Lệ Sâm nhìn thoáng qua Tô Hiển, không nhận luôn mà chỉ hỏi cậu: "Quần áo trên người cậu là Nam Ca đưa cho?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng hiển nhiên là câu khẳng định.

Tô Hiển lập tức quẫn bách: "Phát, phát sinh một chút chuyện, cô ấy liền đem áo cho tôi... Bây giờ tôi lập tức cởi ra trả lại cho hai người..."

Lệ Sâm khoát tay, cầm lấy một hộp mì tôm. Sau đó đem tất cả vật tư còn lại đưa cho Tô Hiển: "Không cần, cái này xem như là thù lao."

Khoang tàu hỏa này vẫn còn cung cấp nước nóng, sau khi Lệ Sâm lưu loát nấu mì xong thì tiến vào buồng lái.

Từ trước đến giờ Nam Ca đều ngồi ở bên trong xe Lệ Sâm nên chưa bảo giờ thấy bên trong tàu hỏa cả. Nghe được sau lưng có âm thanh vang lên, thời điểm cô quay đầu lại thấy Lệ Sâm một tay đóng cửa, cái tay còn lại còn cầm lấy một hộp mì tôm.

Nam Ca nghĩ đến vật tư của bọn họ trên xe, lại nhìn hộp mì tôm ít đến đáng thương kia, phiền muộn thở dài: "Hôm nay phí sức như vậy mới giết chết con Zombie cấp ba kia, không nghĩ tới vật tư cứ như vậy bị ném."

Lệ Sâm không xen vào hai chị em ở ngoài cửa phân chia vật tư như thế nào. anh chỉ một tìm chỗ, trực tiếp ngồi xuống chờ mì tôm chín.

Nghe Nam Ca nhắc tới vật tư, anh thấy Nam Ca đang nhìn các loại dụng cụ chỉ có trên tàu hỏa, một bộ dáng mới lạ. Vậy mà cô vẫn còn để ý nên anh nói: "Không có gì, vật tư không có thì lại tìm".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan