ZingTruyen.Fan

Longfic Hoan Krislay Dong Tam

Chương 24

***

“Tổng tài, đây là báo cáo quý này của công ty.”

“Doanh thu giảm xuống nhiều như vậy?” Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn trợ lý của mình, “Tôi thuê nhân viên để làm cảnh sao!”

“Tổng tài…” Trợ lý âm thầm đổ mồ hôi, “Tập đoàn Lộc thị gần đây luôn có ý chống đối với chúng ta, rất nhiều hợp đồng đã bị bên đó tranh mất.” Trợ lý rụt rè nói.

“Lộc thị?” Ngô Diệc Phàm nhướng mày, Lộc thiếu gia không phải anh không biết, chính xác mà nói, người trong thương giới nào có ai chưa từng nghe đến tên Lộc Hàm, nhị thiếu gia Lộc Hàm âm hiểm, đại thiếu gia Kim Chung Nhân cũng không phải người dễ trêu vào, Lộc thị nhiều năm qua vẫn đứng đầu trong giới là vì có hai người bọn họ gánh vác. Kim Chung Nhân tuy ở hắc bang, Lộc Hàm lại là nghệ sỹ đã giải nghệ, nhưng là… Địa vị của họ  không ai dám động tới. Ngô Diệc Phàm con ngươi lóe lên một tia lãnh ý, chính mình cũng chưa từng gặp gỡ Lộc Hàm, huống gì là đắc tội với hắn! Thế nhưng hắn vì sao lại hết lần này đến lần khác muốn đối nghịch với mình? Tuy rằng tập đoàn Ngô thị tài lực và nhân lực cũng thực hùng hậu, nhưng so ra… 10 Ngô thị cũng chưa bằng 1 góc của Lộc thị!

“Anh đi ra được rồi!” Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nói với trợ lý.

Trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái… Ngô Diệc Phàm nhu nhu mi tâm, trong lòng không tự giác lại nghĩ tới Trương Nghệ Hưng. Em đã phản bội tôi… Bất giác cười lạnh, Trương Nghệ Hưng… Em hiện tại… Đang ở đâu?!!

Trong khách sạn.

“Chung Nhân thúc thúc, mau đưa cho con hành trình của Ngô Diệc Phàm a!” Ức Hàm đang video call với Kim Chung Nhân.

“Ức Hàm… Đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy. Ngô Diệc Phàm không phải là người đơn giản.”

“Nha… Thúc thúc! Con là ai chứ… Là Ức Hàm! Ngô Diệc Phàm đấu không lại con đâu!” Ức Hàm khuôn mặt mềm mềm thịt thịt nhìn thật ngây thơ, nhưng ánh mắt kia thật không thể coi thường.

“Được rồi. Ta đưa cho con!”

Tròng mắt bỗng đảo quanh, Ức Hàm căng tai, có biến! Ức Hàm nhanh chóng trèo lên giường tiếp tục chơi game trên điện thoại, giả bộ như đang rất chăm chú…

“Bảo bối~ Đang làm gì vậy!”

“Con đang chơi game a!” Ức Hàm lộ ra một nụ cười thực nhu thuận thực ôn hòa, hoàn toàn bất đồng với biểu tình khi cùng Kim Chung Nhân nói chuyện lúc nãy.

“Đừng nghịch nữa… Đi ngủ một lát đi.” Trương Nghệ Hưng ngồi xuống bên cạnh Ức Hàm.

Ức Hàm gật gật đầu, tắt điện thoại, rồi đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ Trương Nghệ Hưng, “Cha… Cha có khó chịu không?”

“A…” Trương Nghệ Hưng khó hiểu nhìn Ức Hàm.

“Nơi này!” Ức Hàm lấy tay di di trên vị trí trái tim Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng nhất thời ngây người, khó chịu ư? Ha hả… Chính cậu cũng không rõ nữa! Đã nhiều năm như vậy, cậu cũng không biết cảm giác hiện tại của mình đối với Ngô Diệc Phàm rốt cuộc là gì… Chính là, Trương Nghệ Hưng vẫn không thể nào quên được những lời Ngô Diệc Phàm nói khi thô bạo chà đạp cậu… Tạp chủng? Ha hả… Trương Nghệ Hưng ôm lấy Ức Hàm, “Bảo bối~ Con vĩnh viễn là bảo bối của ta. Cha có Ức Ức cùng Lộc Lộc, lại thêm cả Xán Xán, như vậy là đủ rồi…”

Ức Hàm trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, Ngô Diệc Phàm, ông rốt cục đã làm gì… Khiến cha tổn thương nặng nề như vậy!

“Đản Đản, Ức Ức, mau đến ăn cơm!” Lộc Hàm vừa vào cửa liền nhìn đến cảnh hai cha con ôm nhau thân mật, cười cười, thu dọn bàn ăn giúp cả hai.

“Ân! Con tới đây!” Ức Hàm từ trong lòng Trương Nghệ Hưng nhảy ra, vui vẻ chạy ra ngoài, Trương Nghệ Hưng cũng chuẩn bị đứng dậy, lại bị Lộc Hàm một phen ôm lấy, “Lộc lộc…” Trương Nghệ Hưng ngước lên nhìn Lộc Hàm.

“Đản Đản~ Ngoan~” Lộc Hàm cười cười, cánh tay càng thêm ôm chặt Trương Nghệ Hưng, anh không biết chính mình còn có thể ôm em như vậy bao lâu nữa, anh sợ em nhìn thấy Ngô Diệc Phàm sẽ… Lộc Hàm cười khổ. Chuyện gì phải đến rồi cũng đến… Cho nên, chỉ có thể im lặng tiếp nhận có phải không?

“Thế Huân, giúp tôi điều tra xem Xán Xán vài năm qua như thế nào.” Bạch Hiền cuối cùng vẫn là mở miệng, không biết vì sao trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Phác Xán Liệt ôm lấy đứa nhỏ kia, hơn nữa… Lúc ấy có rất nhiều người ra đón anh. Không hợp lý chút nào! 5 năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Xán Xán… Bạch Hiền cảm giác được mấy năm qua mình cùng Phác Xán Liệt đã trở nên xa cách lắm! 5 năm qua chưa một lần liên lạc, cũng không có một chút tin tức nào! Nhìn đến ánh mắt bi thương của Bạch Hiền, Ngô Thế Huân ảm đạm lắc đầu, “Bạch Bạch…Có lẽ, ngay từ đầu cậu đã sai rồi.” Ngô Thế Huân nói xong đứng dậy rời khỏi, lưu lại Bạch Hiền một mình trong phòng…

Là tôi sai? Tại sao? Bạch Hiền mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ…

Ngô Thế Huân đi qua ngã tư đường, lấy ra di động gọi cho thư ký điều tra Phác Xán Liệt, bởi vì vừa đi vừa nói chuyện rất tập trung, nên không để ý một chiếc Lamborghini màu bạc đang chạy nhanh đến…

“A~” Ngô Thế Huân mới vừa cúp điệu điện thoại, liền nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình, nhất thời rối loạn không biết làm gì, chỉ đứng im như trời trồng.

Ngay khi chiếc xe chỉ còn cách Ngô Thế Huân vài cm thì kịp thời dừng lại được! Cũng may chiếc xe này tính năng tân tiến lắm! Ngô Thế Huân hoàn hồn vỗ vỗ ngực, thiên a thiên…Phù phù!

“Cậu không sao chứ?!” Lộc Hàm đi mua điểm tâm ngọt cho tiểu quỷ Ức Hàm đang nháo loạn trong phòng, lái xe có điểm hơi vội, nên cũng không nhìn thấy Ngô Thế Huân.

Nháy mắt nhìn thấy Lộc Hàm, Ngô Thế Huân khiếp sợ than thầm trong lòng, thiên a thiên! Nam nhân này… Đẹp quá, so với thiên sứ còn mỹ mạo hơn, như thế nào lại có người hoàn hảo như vậy?

Nhìn thấy Ngô Thế Huân một bộ ngốc lăng nhìn chằm chằm mình, Lộc Hàm khó hiểu nhướng mày, người này, sẽ không phải bệnh thần kinh chứ! Nhìn qua có vẻ không giống a! Một thân hàng hiệu, xem ra gia cảnh không tồi, cũng không phải cố ý chạy đến trước xe mình bày trò để lừa tiền chứ? Lộc Hàm nghĩ xong lại âm thầm đánh giá Ngô Thế Huân, bộ dạng cũng không tồi! “Cậu có làm sao không?” Lộc Hàm hỏi lại một lần nữa.

“Không… Không có việc gì!” Ngô Thế Huân xấu hổ liền vội vã thanh minh, mặt cư nhiên có chút hồng, bên tai cũng đỏ một mảng.

Nhìn thấy Ngô Thế Huân cúi gằm mặt, Lộc Hàm có chút lo lắng, bước lại gần hơn, “Thực là không sao chứ?”

Lộc Hàm tiến lại gần, Ngô Thế Huân tim bỗng đập gia tốc, mạch máu cũng sôi trào đến độ muốn nổ tung…

Thấy Ngô Thế Huân im lặng không nói, Lộc Hàm hồ nghi lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Ngô Thế Huân, “Có chuyện gì thì liên lạc với tôi.” Sau đó liền vội vàng lái đi, kia còn món điểm tâm ngọt cần quan tâm a!

Chiếc xe màu bạc lại vun vút lao đi.

Ngô Thế Huân vẫn đứng tại chỗ ngây ngốc cười, “Lộc Hàm… Tên cũng thật đẹp!” A… Lộc Hàm?!! Lộc Hàm không phải là tiểu thiên vương nổi danh trong giới giải trí mấy năm trước sao, còn là tổng tài của Lộc thị? Vừa mới nhìn người kia bộ dáng ưu nhã như vậy, không thể ngờ… Bối cảnh lại dọa người như vậy! Ngô Thế Huân trong lòng đột nhiên có chút phức tạp…

-End chap 24-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan