La Douleur Exquice
Jaehyun xách hành chờ đợi bước kiểm tra giấy tờ cuối cùng ngoài bạn bè thân thiết không ai biết lịch trình bay cụ thể, đám bạn thân vùa nãy ở trên xe còn hò reo, phấn khích tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn được thoát ly khỏi gia đình nhìn bạn bè làm được tất nhiên không kìm được hào hứng. Vậy mà lúc Jaehyun chuẩn bị đi đến quầy soát vé đã có đứa rớm rớm nước mắt, cuộc chia tay này không biết đến bao giờ mới có thể hội ngộ cũng có thể là không bao giờ. Bản thân lúc đó chỉ nghĩ ở phía bên kia bầu trời có cuộc đời mới đang chờ anh, chỉ cần còn sống ngày gặp lại sẽ không xa.
- Này sao Taeyong không đến?Khi mọi người lũ lượt kéo nhau ra về Yuta mới phát hiện ra thiếu mất một người, với quan hệ của Taeyong và Jaehyun không đến tiễn nhau cũng là bình thường nhưng thằng nhóc đó ham vui, nhất là ở những nơi nhiều người qua lại như sân bay cậu sẽ không ngần ngại lôi theo chiếc máy ảnh treo trước ngực chạy theo.- Taeyong vẫn còn ngủ, buổi sáng em gọi mãi cậu ấy vẫn không chịu dậy_ Lần này là Sicheng lên tiếng vì Johnny phải rời đi trước để kịp chở Jaehyun đến khách sạn lấy hành lý nên việc đánh thức Taeyong thuộc về Sicheng.- Lạ nhỉ, thằng bé chưa bao giờ dậy trễ như vậy- Taeyong vẫn còn nhỏ ngủ nướng là chuyện bình thường mà John, anh không cần phải nghĩ nhiều như vậy_ Ten vòng tay qua ôm cánh tay Johnny dịu dàng trấn an anh..6 năm sauTaeyong dán mắt vào máy ảnh người đi qua đi lại ồn ào đủ mọi ngôn ngữ phát ra vẫn không khiến cậu rời mắt, cậu tốt nghiệp trung học vào khoảng ba năm trước hiện tại đang theo học ngành nhiếp ảnh. Trái với sự lo lắng của mọi người năm đó trong vòng 3 năm ngắn ngủi vị trí trường đại học đứng đầu không còn là trường anh trai và anh dâu cậu từng học. Trường đại học dẫn đầu hiện nay là trường Taeyong đang theo học nơi ưu tiên cho việc thực hành nhiều hơn là lý thuyết, chương trình học tương đối nhẹ giúp cậu có nhiều thời gian ra ngoài trau dồi kinh nghiệm. Cũng như hôm nay Taeyong lại vác máy ảnh đến sân bay chụp người qua lại, cậu thích không khí ở sân bay nơi có thể nhìn thấy những bộ trang phục đa dạng từ rẻ tiền cho đến xa xỉ, có người vác lên mình cả bộ đồ hiệu đắt đỏ, lại có người bận hẳn đồ ngủ chạy vội ra sân bay. Gọi sân bay là sàn trình diễn thời trang cũng không sai, cậu cầm máy bắt đầu quan sát xung quanh thông qua lens máy ảnh. Dòng người tấp nập cậu khó mà bắt gặp một người phù hợp với hình mẫu của bản thân, hai bả vai trùng xuống lại thêm một ngày tốn công vô ích dự án sắp tới hẳn phải nhờ vả gã bạn thân lần nữa. Như bao nhiếp ảnh gia khác Taeyong cũng có chàng thơ của mình chỉ là gã đó quá nổi tiếng không chắc có đủ thời gian dành cho những dự án nhỏ này. Thêm một tốp người vừa xuống máy bay đi vào cậu đặt hy vọng lần cuối nếu vẫn không có kết quả cậu sẽ thu dọn ra về, Taeyong lia máy liên tục để chắc chắn bản thân sẽ không bỏ lỡ bất cứ thứ gì. Cậu thoáng nhìn thấy trong dòng người có một người dáng người rất khá so về chiều cao tất nhiên bị kẹp giữ vô số người phương tây thì ai cũng sẽ trở nên thấp bé nhưng Taeyong là ai, là đứa nhóc từ năm 15 tuổi đã ôm máy ảnh đi chụp choẹt lung tung để đánh giá một người có phù hợp với nghề mẫu hay không là chuyện quá dễ dàng với cậu. Nhưng sao Taeyong thấy người này có chút quen mắt, mặc dù người kia có đeo kính nhưng phần ngũ quan bên dưới đủ khiến cho dữ kiện về người mẫu trong đầu Taeyong nhảy số. Cậu cố gắng nhớ về những người mẫu mình đã thấy thậm chí là những người đẹp mà bản thân từng chạm mặt cũng không thể nhớ nổi người trước mắt là ai, bàn tay không ngừng bấm máy cả cơ thể cũng xoay để kịp bước chân di chuyển của đối phương chỉ trật một nhịp người đã biến mất khỏi khung hình. Taeyong tiếc nuối xem lại những tâm ảnh vừa chụp khí thế trong bức ảnh cho thấy người là một alpha toát ra vẻ đỉnh đạc của đàn ông trưởng thành nhưng trang phục lại mang cảm giác khô khan theo quy cũ. Bộ tây âu người kia mặc Taeyong tin chắc nó chưa từng xuất hiện trong bộ sưu tập của tuần lễ thời trang nào, đường may lại rất tỉ mỉ cho thấy bộ trang phục được thiết kế riêng. Cậu thầm bĩu môi đã tốn công mời thiết kế lại yêu cầu may một bộ trang phục cổ lổ sĩ nếu không phải bản thân đã nhìn thấy người mặc, Taeyong còn tưởng nó thuộc về một vị chủ tịch già nua nào đó.- Hình đẹp không?Âm thanh trầm thấp vang lên phía trên đầu Taeyong giật mình ngước lên hóa ra là người ban nãy, anh ta đã tháo kính cặp mắt dịu dàng cả đời cậu không bao giờ quên được.- Anh... anh... anh là cá khô sao?_ Taeyong hoảng hốt không để ý hành động lỗ mãn trực tiếp dùng ngón tay chỉ vào người kia.- Cậu là em trai của Johnny, Taeyong?Sau khi xác nhận thì Jaehyun nhìn cậu từ trên xuống dưới thầm đánh giá, Taeyong đúng như lời Johnny khoe lớn lên trở thành một beta xinh đẹp hút mắt người qua đường. Tính cách cậu cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn nên thu hút rất nhiều người vây quanh không kể là alpha hay omega ai cũng muốn được trải nghiệm một lần hẹn hò với gương mặt xinh đẹp này. Vế đầu Jaehyun cho là đúng nhưng vế sau có vẻ rất sai Taeyong trước mắt anh vẫn là cậu nhóc ngông cuồng như ngày nào thậm chí ngón tay chỉ vào mặt anh đã qua lâu vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống. Jaehyun đành dùng bàn tay mình khẽ nhẹ lên mu bàn tay Taeyong nhắc nhở.- Qua từng ấy năm tôi vẫn không hiểu vì sao cậu gọi tôi là cá khô mà không phải con vật nào khác?- Đơn giản vì anh khô khan, nhạt nhẽoTaeyong hạ tay thu dọn thiết bị đứng lên chuẩn bị ra về khi phát hiện 'người mẫu đường phố' lại là tên oan gia tâm trạng cậu liền trở nên ghét bỏ. Hẳn là tâm lý chung của mọi người khi chỉ nhìn vật qua bề nổi sẽ rất dễ dàng yêu thích nó nhưng đến lúc nhận ra phía sau nó là gì thì cảm xúc toàn bộ đều mất sạch.- Này, nếu cậu không phiền có thể cho tôi quá gian không? Tôi không bắt được chiếc xe nào từ lúc trên máy bay đến hiện tại_ Jaehyun gọi với theo - Phiền!Có ai nói Taeyong là một kẻ ngoài lạnh trong nóng chưa, nói là vậy nhưng vẫn không nỡ để người kia ở lại sân bay tiếp tục bắt xe. Dù sao anh ta cũng từ nước ngoài trở về mấy năm nay mọi thứ đã thay đổi rất nhiều khiến cho người luôn ở đây mấy năm như cậu còn không theo kịp huống chi là Jaehyun. Cậu đành bấm bụng cho Jaehyun lên xe dựa theo địa chỉ anh ta cho có vẻ nhà hai người khá gần nhau, từ khi anh trai cậu kết hôn Taeyong cũng đã chuyển ra ngoài. Căn nhà đó là ba mẹ xây cho hai anh em tiện ở lại Hàn Quốc học tập, hiện tại anh Ten đã chuyển đến sống cùng mặc dù căn nhà rất lớn nhưng cậu vẫn ưu tiên cho hai người mới cưới không gian riêng. Bản thân cũng có thể thoải mái ra ngoài tác nghiệp.Taeyong dừng xe lại trước khu nhà của Jaehyun không thể tin nổi suốt thời gian anh ta ở nước ngoài đã âm thầm đứng tên một căn hộ xa xỉ như vậy, lý do cậu khẳng định đây không phải của nhà trồng được vì khi Taeyong nổi cơn chế giễu anh ta sẽ không sống được nếu không có chu cấp từ gia đình thì Johnny đã phản bác rằng Jaehyun từ khi sang nước ngoài đã bắt đầu cuộc sống tự lập không hề mở miệng xin xỏ sự giúp đỡ từ ba mẹ.- Nghe nói cậu đã chuyển nhà, khu cậu ở cũng gần đây đúng không?- Sao chuyện quái gì anh cũng biết vậy?- Coi nào Johnny là một tên đệ khống, không có cuộc trò chuyện nào giữa bọn tôi cậu ta không khoe mẽ về đứa em trai bé bỏng cả!Jaehyun xuống xe vòng ra phía sau lôi đống hành lý xuống, anh dự định sẽ sắp xếp lại căn nhà sau khi bản thân tỉnh táo hơn, hiện tại anh đang hứng chịu hệ quả của Jetlag và chuyến bay dài khiến anh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Cố khôi phục lại chút bình tĩnh còn sót lại Jaehyun gửi đến Taeyong lời cảm ơn chân thành nếu không gặp cậu thì hẳn là bây giờ anh vẫn còn ở sân bay mà với tình trạng này sẽ có cả đống rắc rối kèm theo.- Cảm ơn cậu đã cho tôi quá gian, mong sau này được cậu chiếu cố- Nói nhiều quá, lời cảm ơn tôi xin nhận còn sau này làm ơn đừng dây dưa!Nói xong Taeyong kéo kính xe lên phóng đi mất, Jaehyun vẫn đứng lại nhìn theo chiếc xe dần đi khỏi tiểu khu. Anh bật cười Taeyong bao nhiêu năm vẫn không thay đổi cùng lắm chỉ có ngoại hình trưởng thành còn tính cách vẫn trẻ con lắm.Kéo lê đống hành lý vào được tới cửa nhà thì Jaehyun từ bỏ, anh vứt mọi thứ ở ngay cửa rồi tìm đến phòng đánh một giấc. Lần trở lại về này đã quyết định ở lại mọi thứ không cần vội vàng.
Taeyong liếc qua chiếc khăn choàng cổ bị bỏ xó trên xe của mình, rõ ràng không hứng thú với thời trang nhưng lại cố chấp mang lên mình chiếc khăn xa xỉ rồi bỏ quên lại như vậy. Khăn quàng cổ LV cậu thầm nghĩ, sản phẩm của nhãn hàng này không có quá nhiều ấn tượng với cậu. Taeyong cho rằng những chiếc khăn làm từ mấy thương hiệu lớn, chủ yếu đắt là do logo nhãn hàng trên đó tính thẩm mĩ không cao. Nhưng có vẻ phái nữ sẽ ưu tiên nhiều hơn còn nếu chủ nhân của nó là Jung Jaehyun thì 95% là do người khác tặng, 5% còn lại là nhặt được ngoài đường.Lôi chiếc máy tính vẫn thường mang theo bên mình Taeyong cắm chiếc thẻ nhớ máy ảnh vào, hôm nay đi săn ảnh không mấy khả quan người duy nhất lọt vào mắt cậu lại là người không thể mời. Đối với những mẫu nghiệp dư Taeyong bắt gặp trên phố dù họ làm công việc hoàn toàn trái nghành nhưng vẫn biết chút ít về tạo dáng, cậu chưa từng gặp khó khăn khi làm việc với họ. Còn đối với Jaehyun mặc dù anh ta rất hợp với concept lần này cậu muốn hướng đến nhưng tính cách của cậu lẫn anh ta đều quá đỗi cường thế không ai chịu thua ai sẽ khó mà làm việc chung. Kiểm tra lại đống ảnh chụp ngày hôm nay, Taeyong cũng tiện tay xoa đi rất nhiều ảnh sau đó đem những tấm ảnh có người kia lưu vào một tệp rỗng không tên.
- Này sao Taeyong không đến?Khi mọi người lũ lượt kéo nhau ra về Yuta mới phát hiện ra thiếu mất một người, với quan hệ của Taeyong và Jaehyun không đến tiễn nhau cũng là bình thường nhưng thằng nhóc đó ham vui, nhất là ở những nơi nhiều người qua lại như sân bay cậu sẽ không ngần ngại lôi theo chiếc máy ảnh treo trước ngực chạy theo.- Taeyong vẫn còn ngủ, buổi sáng em gọi mãi cậu ấy vẫn không chịu dậy_ Lần này là Sicheng lên tiếng vì Johnny phải rời đi trước để kịp chở Jaehyun đến khách sạn lấy hành lý nên việc đánh thức Taeyong thuộc về Sicheng.- Lạ nhỉ, thằng bé chưa bao giờ dậy trễ như vậy- Taeyong vẫn còn nhỏ ngủ nướng là chuyện bình thường mà John, anh không cần phải nghĩ nhiều như vậy_ Ten vòng tay qua ôm cánh tay Johnny dịu dàng trấn an anh..6 năm sauTaeyong dán mắt vào máy ảnh người đi qua đi lại ồn ào đủ mọi ngôn ngữ phát ra vẫn không khiến cậu rời mắt, cậu tốt nghiệp trung học vào khoảng ba năm trước hiện tại đang theo học ngành nhiếp ảnh. Trái với sự lo lắng của mọi người năm đó trong vòng 3 năm ngắn ngủi vị trí trường đại học đứng đầu không còn là trường anh trai và anh dâu cậu từng học. Trường đại học dẫn đầu hiện nay là trường Taeyong đang theo học nơi ưu tiên cho việc thực hành nhiều hơn là lý thuyết, chương trình học tương đối nhẹ giúp cậu có nhiều thời gian ra ngoài trau dồi kinh nghiệm. Cũng như hôm nay Taeyong lại vác máy ảnh đến sân bay chụp người qua lại, cậu thích không khí ở sân bay nơi có thể nhìn thấy những bộ trang phục đa dạng từ rẻ tiền cho đến xa xỉ, có người vác lên mình cả bộ đồ hiệu đắt đỏ, lại có người bận hẳn đồ ngủ chạy vội ra sân bay. Gọi sân bay là sàn trình diễn thời trang cũng không sai, cậu cầm máy bắt đầu quan sát xung quanh thông qua lens máy ảnh. Dòng người tấp nập cậu khó mà bắt gặp một người phù hợp với hình mẫu của bản thân, hai bả vai trùng xuống lại thêm một ngày tốn công vô ích dự án sắp tới hẳn phải nhờ vả gã bạn thân lần nữa. Như bao nhiếp ảnh gia khác Taeyong cũng có chàng thơ của mình chỉ là gã đó quá nổi tiếng không chắc có đủ thời gian dành cho những dự án nhỏ này. Thêm một tốp người vừa xuống máy bay đi vào cậu đặt hy vọng lần cuối nếu vẫn không có kết quả cậu sẽ thu dọn ra về, Taeyong lia máy liên tục để chắc chắn bản thân sẽ không bỏ lỡ bất cứ thứ gì. Cậu thoáng nhìn thấy trong dòng người có một người dáng người rất khá so về chiều cao tất nhiên bị kẹp giữ vô số người phương tây thì ai cũng sẽ trở nên thấp bé nhưng Taeyong là ai, là đứa nhóc từ năm 15 tuổi đã ôm máy ảnh đi chụp choẹt lung tung để đánh giá một người có phù hợp với nghề mẫu hay không là chuyện quá dễ dàng với cậu. Nhưng sao Taeyong thấy người này có chút quen mắt, mặc dù người kia có đeo kính nhưng phần ngũ quan bên dưới đủ khiến cho dữ kiện về người mẫu trong đầu Taeyong nhảy số. Cậu cố gắng nhớ về những người mẫu mình đã thấy thậm chí là những người đẹp mà bản thân từng chạm mặt cũng không thể nhớ nổi người trước mắt là ai, bàn tay không ngừng bấm máy cả cơ thể cũng xoay để kịp bước chân di chuyển của đối phương chỉ trật một nhịp người đã biến mất khỏi khung hình. Taeyong tiếc nuối xem lại những tâm ảnh vừa chụp khí thế trong bức ảnh cho thấy người là một alpha toát ra vẻ đỉnh đạc của đàn ông trưởng thành nhưng trang phục lại mang cảm giác khô khan theo quy cũ. Bộ tây âu người kia mặc Taeyong tin chắc nó chưa từng xuất hiện trong bộ sưu tập của tuần lễ thời trang nào, đường may lại rất tỉ mỉ cho thấy bộ trang phục được thiết kế riêng. Cậu thầm bĩu môi đã tốn công mời thiết kế lại yêu cầu may một bộ trang phục cổ lổ sĩ nếu không phải bản thân đã nhìn thấy người mặc, Taeyong còn tưởng nó thuộc về một vị chủ tịch già nua nào đó.- Hình đẹp không?Âm thanh trầm thấp vang lên phía trên đầu Taeyong giật mình ngước lên hóa ra là người ban nãy, anh ta đã tháo kính cặp mắt dịu dàng cả đời cậu không bao giờ quên được.- Anh... anh... anh là cá khô sao?_ Taeyong hoảng hốt không để ý hành động lỗ mãn trực tiếp dùng ngón tay chỉ vào người kia.- Cậu là em trai của Johnny, Taeyong?Sau khi xác nhận thì Jaehyun nhìn cậu từ trên xuống dưới thầm đánh giá, Taeyong đúng như lời Johnny khoe lớn lên trở thành một beta xinh đẹp hút mắt người qua đường. Tính cách cậu cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn nên thu hút rất nhiều người vây quanh không kể là alpha hay omega ai cũng muốn được trải nghiệm một lần hẹn hò với gương mặt xinh đẹp này. Vế đầu Jaehyun cho là đúng nhưng vế sau có vẻ rất sai Taeyong trước mắt anh vẫn là cậu nhóc ngông cuồng như ngày nào thậm chí ngón tay chỉ vào mặt anh đã qua lâu vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống. Jaehyun đành dùng bàn tay mình khẽ nhẹ lên mu bàn tay Taeyong nhắc nhở.- Qua từng ấy năm tôi vẫn không hiểu vì sao cậu gọi tôi là cá khô mà không phải con vật nào khác?- Đơn giản vì anh khô khan, nhạt nhẽoTaeyong hạ tay thu dọn thiết bị đứng lên chuẩn bị ra về khi phát hiện 'người mẫu đường phố' lại là tên oan gia tâm trạng cậu liền trở nên ghét bỏ. Hẳn là tâm lý chung của mọi người khi chỉ nhìn vật qua bề nổi sẽ rất dễ dàng yêu thích nó nhưng đến lúc nhận ra phía sau nó là gì thì cảm xúc toàn bộ đều mất sạch.- Này, nếu cậu không phiền có thể cho tôi quá gian không? Tôi không bắt được chiếc xe nào từ lúc trên máy bay đến hiện tại_ Jaehyun gọi với theo - Phiền!Có ai nói Taeyong là một kẻ ngoài lạnh trong nóng chưa, nói là vậy nhưng vẫn không nỡ để người kia ở lại sân bay tiếp tục bắt xe. Dù sao anh ta cũng từ nước ngoài trở về mấy năm nay mọi thứ đã thay đổi rất nhiều khiến cho người luôn ở đây mấy năm như cậu còn không theo kịp huống chi là Jaehyun. Cậu đành bấm bụng cho Jaehyun lên xe dựa theo địa chỉ anh ta cho có vẻ nhà hai người khá gần nhau, từ khi anh trai cậu kết hôn Taeyong cũng đã chuyển ra ngoài. Căn nhà đó là ba mẹ xây cho hai anh em tiện ở lại Hàn Quốc học tập, hiện tại anh Ten đã chuyển đến sống cùng mặc dù căn nhà rất lớn nhưng cậu vẫn ưu tiên cho hai người mới cưới không gian riêng. Bản thân cũng có thể thoải mái ra ngoài tác nghiệp.Taeyong dừng xe lại trước khu nhà của Jaehyun không thể tin nổi suốt thời gian anh ta ở nước ngoài đã âm thầm đứng tên một căn hộ xa xỉ như vậy, lý do cậu khẳng định đây không phải của nhà trồng được vì khi Taeyong nổi cơn chế giễu anh ta sẽ không sống được nếu không có chu cấp từ gia đình thì Johnny đã phản bác rằng Jaehyun từ khi sang nước ngoài đã bắt đầu cuộc sống tự lập không hề mở miệng xin xỏ sự giúp đỡ từ ba mẹ.- Nghe nói cậu đã chuyển nhà, khu cậu ở cũng gần đây đúng không?- Sao chuyện quái gì anh cũng biết vậy?- Coi nào Johnny là một tên đệ khống, không có cuộc trò chuyện nào giữa bọn tôi cậu ta không khoe mẽ về đứa em trai bé bỏng cả!Jaehyun xuống xe vòng ra phía sau lôi đống hành lý xuống, anh dự định sẽ sắp xếp lại căn nhà sau khi bản thân tỉnh táo hơn, hiện tại anh đang hứng chịu hệ quả của Jetlag và chuyến bay dài khiến anh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Cố khôi phục lại chút bình tĩnh còn sót lại Jaehyun gửi đến Taeyong lời cảm ơn chân thành nếu không gặp cậu thì hẳn là bây giờ anh vẫn còn ở sân bay mà với tình trạng này sẽ có cả đống rắc rối kèm theo.- Cảm ơn cậu đã cho tôi quá gian, mong sau này được cậu chiếu cố- Nói nhiều quá, lời cảm ơn tôi xin nhận còn sau này làm ơn đừng dây dưa!Nói xong Taeyong kéo kính xe lên phóng đi mất, Jaehyun vẫn đứng lại nhìn theo chiếc xe dần đi khỏi tiểu khu. Anh bật cười Taeyong bao nhiêu năm vẫn không thay đổi cùng lắm chỉ có ngoại hình trưởng thành còn tính cách vẫn trẻ con lắm.Kéo lê đống hành lý vào được tới cửa nhà thì Jaehyun từ bỏ, anh vứt mọi thứ ở ngay cửa rồi tìm đến phòng đánh một giấc. Lần trở lại về này đã quyết định ở lại mọi thứ không cần vội vàng.
Taeyong liếc qua chiếc khăn choàng cổ bị bỏ xó trên xe của mình, rõ ràng không hứng thú với thời trang nhưng lại cố chấp mang lên mình chiếc khăn xa xỉ rồi bỏ quên lại như vậy. Khăn quàng cổ LV cậu thầm nghĩ, sản phẩm của nhãn hàng này không có quá nhiều ấn tượng với cậu. Taeyong cho rằng những chiếc khăn làm từ mấy thương hiệu lớn, chủ yếu đắt là do logo nhãn hàng trên đó tính thẩm mĩ không cao. Nhưng có vẻ phái nữ sẽ ưu tiên nhiều hơn còn nếu chủ nhân của nó là Jung Jaehyun thì 95% là do người khác tặng, 5% còn lại là nhặt được ngoài đường.Lôi chiếc máy tính vẫn thường mang theo bên mình Taeyong cắm chiếc thẻ nhớ máy ảnh vào, hôm nay đi săn ảnh không mấy khả quan người duy nhất lọt vào mắt cậu lại là người không thể mời. Đối với những mẫu nghiệp dư Taeyong bắt gặp trên phố dù họ làm công việc hoàn toàn trái nghành nhưng vẫn biết chút ít về tạo dáng, cậu chưa từng gặp khó khăn khi làm việc với họ. Còn đối với Jaehyun mặc dù anh ta rất hợp với concept lần này cậu muốn hướng đến nhưng tính cách của cậu lẫn anh ta đều quá đỗi cường thế không ai chịu thua ai sẽ khó mà làm việc chung. Kiểm tra lại đống ảnh chụp ngày hôm nay, Taeyong cũng tiện tay xoa đi rất nhiều ảnh sau đó đem những tấm ảnh có người kia lưu vào một tệp rỗng không tên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan