ZingTruyen.Fan

Khai Thien Em Co The Hay Khong


Công ty tổ chức một đại bữa tiệc.

Là người quan chức cấp cao nào đó muốn nhân viên ăn mừng vì cuối cùng cũng kí được bản hợp đồng quan trọng. 

Cậu có mặt trong buổi họp ngày đề xuất ý kiến đó, anh cũng có mặt. Sau đó... cậu còn nghĩ người không thích náo nhiệt như anh sẽ từ chối, nào ngờ, anh không những không phản đối, còn cool ngầu nói rằng tất cả nhân viên đều được tham dự, sau đó còn tặng quà các thứ.

Tổng Giám tiên sinh, anh cũng quá hào phóng rồi.


Hôm diễn ra đại tiệc, công ty tan làm rất sớm, chỉ 4h đã bắt đầu có người ra về.

Nhân viên chuẩn bị phục trang chu tất và đẹp đẽ. Mọi người thật sự cảm nhận được sự to lớn của đại tiệc này. 

Chọn hẳn một tầng lầu để sắp xếp bàn tiệc. Hơn nữa, toàn bộ sân thượng của toà nhà được quét dọn và trang hoàng biến thành không gian tiệc ngoài trời. 

Là ý của Tổng Giám tiên sinh. Mọi người đều không thể không cảm thán tài năng của anh trong việc phân bổ bố trí các thứ. Không chỉ trong công việc, còn cả những đợt vui chơi như thế này nữa.

Anh nói, trên sân thượng tối rất đẹp. Có thể thấy toàn cảnh thành phố, còn thích hợp ngắm khung cảnh trời đêm Bắc Kinh. Tuy gió có chút lớn, nhưng dựng mọi thứ chắc chắn, như vậy thì đã thích hợp rồi!

Và một điều nữa, đêm nay tại Bắc Kinh, một cơn mưa sao băng sẽ diễn ra. Là lần lớn nhất và có thể là đẹp nhất trong năm. Anh đã xem xét mọi thứ, rất ổn thoả rồi.



Khi Thiên Tỉ bước xuống khỏi chuyến xe, đồng hồ trên tay vừa lúc chỉ đến 8h.

Bữa tiệc muộn này khiến công ty đã đông lại càng náo nhiệt hơn rất nhiều.

Toà nhà chọc trời cao vun vút lên trên, giữa đêm tối được trang hoàng đủ màu ánh sáng.

Cậu không nghĩ, công ty khi bật đèn lên, các tầng lại có màu sắc đặc biệt như vậy. 

Thang máy nhân viên đặc biệt chật người, cậu phải chờ 3 4 đợt rồi mà vẫn không cách nào chen vào được. 

Có chút bất lực, khẽ tránh sang một bên. Bộ áo vest cũng sắp bị nhàu nát rồi...

- Thiên Tỉ! - Đằng xa, đột nhiên có tiếng gọi. Giữa một hành lang chật người, tất nập và khác lạ. Là Chí Hoành - Mau qua đây

- À ừ - Cậu bước sang phía hắn, có chút không biết làm gì. 

- Thật đông nhỉ? - Hắn nhìn cậu, mỉm cười. Sau đó kéo cậu vào thang máy của vị Tổng Giảm cấp cao.

- Tớ không vào đâu. - Đương nhiên và từ chối rồi. Tai mắt khắp nơi như vậy, cậu mà bị đuổi việc, thì thật buồn cười!

- Vào trong! - Anh đột nhiên từ phía sau xuất hiện, đem người đang giằng co trước cửa thang máy, đầy vào trong

- Tổng Giám... - Cậu hơi chút bất ngờ, khẽ lách mình sang một góc, đứng núp vào sát bên trong. Cách anh một khoảng cách.

Thang máy chậm chạp rời tầng một, từng chút chuyển đổi.

Cậu kì thật có chút ngột ngạt. Từ ngày cãi nhau với anh, không hề có cơ hội gặp lại. Bây giờ, bên trong chỉ có 3 người. Anh lại lãnh khốc đứng rất xa cậu, phía trước không có gì phản chiếu, khiến biểu cảm của anh như thế nào, cậu không cách nào nhìn thấu.

- Thiên Tỉ, cậu đã ăn gì chưa? - Chí Hoành thì khác, cậu ta hoàn toàn tự nhiên, xem việc bước vào đây là lẽ thường.

- Chưa a... - Lời nói ra rất nhỏ, cậu vừa đáp lời, liền thấy cơ thể anh có một chuyển động. Không biết vì sao, khiến cậu càng không muốn giao tiếp tiếp tục.

- Vì sao còn chưa ăn, một lát nữa ở đại tiệc, mọi người thể nào cũng chỉ uống rượu thôi, cậu sẽ không chịu được mất.

-  Tớ không sao. - Cậu đáp, đứng dịch thêm một chút nữa, cách xa cả anh và Chí Hoành.


"TING"

Cuối cùng thang máy cũng lên tầng thượng rồi. Cửa vừa mở ra, liền nghe thấy âm thanh bên ngoài có bao nhiêu náo nhiệt.

Tiếng nhạc rất lớn, mọi người hảo vui vẻ đang tưng bừng nhảy múa và nâng ly chúc mừng.

Trông thấy thang máy của Tổng Giám phát ra âm thanh, lại thấy 3 nam thần soái khí ngất trời cùng nhau bước ra khỏi đó, một vài cô gái vừa nhấp rượu đã đỏ mắt rồi.

Anh phát biểu vài lời, đem lý do tổ chức tiệc lớn lý giải, sau đó cám ơn và rời khỏi sân khấu. Mọi người vỗ tay át cả âm thanh, ngợi ca các thứ và cảm thán anh tuổi trẻ tài cao.

Bên dưới khi ánh đèn lia qua từng khuôn mặt từng khuôn mặt một, đều là nữ nhân thanh tú, trên mặt phủ lớp trang điểm, khẽ đỏ mặt các kiểu, không thì cũng là nhân viên nam nâng cao ly rượu. 

Duy nhất nam nhân mà anh kiếm tìm, tuyệt nhiên không thấy.

Đáp các lời mời về thưởng rượu, nhờ vị thư kí bên cạnh thay mình uống, anh tính ra đã đi khắp sân thượng rộng lớn này rồi.

Bên kia là Chí Hoành, xung quanh hắn chỉ toàn nữ nhân, hoàn toàn không thấy cậu.

Vừa có chút an tâm, nhưng cũng thoáng lo sợ.

Tên nhóc chậm nhiệt ấy, lại đi đâu rồi?


Tìm một lát, liền trông thấy cậu lấy ghế ngồi ở một bàn ăn khuất tầm nhìn.

Trước mặt không hề có thức ăn. Ngược lại là một ly rượu. Đó không phải rượu mơ, vậy nên nói không chừng, chính cậu cũng say rồi.

Chọn một đĩa trắng, anh gắp thức ăn đặt ngay ngắn vào, đem đến cho nam nhân ủ rũ ngồi ở đằng xa kia.

- Ăn vào đi. - Đặt dĩa thức ăn xuống, anh cũng ngồi cạnh cậu.

- Tiểu ... Không, là Tổng Giám chứ. - Không ngờ cậu vẫn còn tỉnh táo đến mức không thèm gọi tên anh.

- Không quan trọng, ăn vào cái đã. Em cũng biết loại rượu này tàn phá bao tử mà. Không có gì trong đó, nhất định sẽ bị đau.

- Anh... - Cổ họng thật sự bị đau rát rồi. Gió trên này, chính là có sở thích thốc tung mọi thứ lên hay sao?

- Tôi ăn một ít rồi. Em ăn đi. Tôi không bỏ gì vào đó đâu. - Anh biết, cậu cũng quan tâm anh.

Ngoan ngoãn gắp một ít hải sản ăn vào. Trong bụng đúng là bị phá thành đau rồi. Ngày trước say một lần, cậu thành thử đã luyện uống rượu 5 năm trời. Kết quả vẫn là không say cũng đau.

- Tôi từng nói, sau này không có tôi bên cạnh, đừng tuỳ ý uống mà - Đem khăn tay đặt vào tay trái cậu. Lấy một cốc nước, để bên cạnh.

- Tôi không có anh bên cạnh 5 năm rồi. Cũng đã uống rất nhiều trong đoạn thời gian đó.

Anh biết, cậu tổn thương. 

Nhìn xem, khung cảnh về đêm của Bắc Kinh đẹp như vậy.

Có cậu bên cạnh, mọi ồn áo náo nhiệt đều bị san lấp. Lấy thân ảnh ấm áp bên cạnh, mong chờ được ôm lấy...

Cả hai ngồi tách khỏi tầm nhìn của bữa tiệc lớn. Lại thuận tiện ngắm một thành phố đang thức dậy dưới ánh đèn và dòng xe tấp nập bên dưới. 

Không cần nói gì cả, anh và cậu chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa tối. Giống như bữa ăn của hơn 5 năm về trước, bữa ăn vui vẻ nhất của cậu kể từ sau khi mẹ không còn bên cạnh. Đồng thời cũng giống như bữa ăn của rất lâu về trước, khi anh và cậu chỉ là hai đứa trẻ bé xíu, đen nhẻm, lưu lạc mà gặp mặt.


"BÙM"!!! Bầu trời phát sáng bởi chùm pháo hoa của công ty bắng lên.

Sáng rực một hàng số "1314" rõ nét.

Cậu không dám nhìn xuống bên dưới lâu hơn nữa, vì thế ngẩn đầu ngắm pháo hoa. Đĩa thức ăn đã được dọn gọn gàng.

11h55 sẽ có sao băng. Cậu nhớ đến bảng thông báo lớn ở quảng trường khi sáng chuyến xe của cậu chạy ngang.

Bây giờ là 11h45' . Kết thúc đợt pháo hoa này, chính là đón sao băng.

Cậu thực sự cảm thấy hối hận rồi. Hối hận 5 năm qua trải qua biết bao lần 11h5' cô độc giữa đất khách.

Thật may, vừa trở về, liền gặp được anh.

Áo vest đen, khí chất bức người, cao ngạo mà vì sao ấm áp đến thế. Ngồi bên cạnh cậu, tay khẽ chống cằm, mắt đã nhắm chặt rồi. 

Cuối cùng, để chuẩn bị đại tiệc này, anh đã thức trắng bao nhiêu đêm rồi? 

Gió về đêm, không còn lớn như lúc nãy nữa, nhưng trở lạnh. Sương đã giang ngang dọc rồi.

Đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan sáng chói, mái tóc mềm mại khẽ bị gió thổi. Lông mày khé nhíu và mi mắt khẽ động. Anh ngủ không sâu, có chút mệt mỏi và mơ hồ.

Đột nhiên, đầu anh trượt khỏi tay chống. Cậu bị giật mình đến thót lên. Nhanh chóng đem người bên cạnh, ôm lấy. Đầu anh đặt trong ngực cậu, cả người nghiêng về phía cậu. Rất may, không va vào cạnh bàn.

Tuấn Khải bị doạ đến tỉnh giấc. Vừa mở mắt, đã trông thấy có điều không đúng.

Bản thân nằm gọn trong lòng nam nhân bên cạnh. Mặt cậu phía trên, đã đỏ thành bộ dạng nào rồi. Vì ngước nhìn xung quanh, không nhận ra anh đã tỉnh giấc. Cậu cứ như thế, nâng tay cho anh gối, lựa cho anh tư thế thoải mái nhất, còn mình ngồi mỏi một chút cũng mặc.

[Em cứ như vậy, ôm tổn thương vào lòng, sau đó đem ôn nhu trao cho người khác. Anh làm sao mới quên em được, làm sao mới đem người khác đặt vào vị trí của em được?]

Thiên Tỉ ngắm nhìn đợt pháo cuối cùng tan trên bầu trời Bắc Kinh, vừa nhìn xuống nam nhân trong tay, đã thấy anh tỉnh từ bao giờ, đang mỉm cười, chính là ngắm mình.

- Anh anh... - Lập tức đem người trong lòng, đẩy ra.

- Ừm... Không cần ngượng, anh chỉ vừa tỉnh dậy. Là không biết người gần như vậy là mơ hay thật. - Tạo cho cậu một đường lui, anh cứ thế cất lời.

- AA...~ SAO BĂNG RƠI RỒI!!!

Quả thật gần đến 12h, trên bầu trời liền xuất hiện vô số ánh sáng.

Hơn nữa, chính là sao băng rất rõ nét.

Mọi người đem đèn điện của buổi tiệc, tắt đi. Xung quanh lập tức chìm trong bóng tối. Tâm của Thiên Tỉ có chút hoảng loạn. Liền nhìn thấy anh bên cạnh mở lên ánh sáng điện thoại, đặt lên bàn.

Sao băng dưới trời đêm, đặc biệt sáng rõ.

Lấp lánh, và trải dài. Vô cùng nhiều những ngôi sao thi nhau rơi xuống. Vô cùng vô cùng nhiều và đẹp mắt.

Khung cảnh này khiến Cậu có chút ước muốn được vẽ một bức tranh. Thật sự rất lay động tâm can.


- Thiên... 

Anh không hiểu vì sao lại kích động gọi cậu một tiếng, quay sang bên cạnh, môi vô tình chạm phải má cậu. Ánh sáng của đèn điện thoại ngay khoảng khắc ấy, tắt đi.

Nam nhân bên cạnh, đồng điếu đang nở rộ. Liền chạm phải làn môi ấm áp của ai kia.

Cả anh và cậu đều giật mình.

Không phòng bị, lập tức tránh sang một bên. Đem điện thoại, chuyển thành ánh sáng đèn pin.

- Em... em mau ước gì đó đi. Trận sao băng này rất quý giá!

- Được.


Nhưng cả hai đều không biết, điều ước của họ, giống nhau 

[Ước gì, trong điều ước của anh/ em ấy, có mình]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan