ZingTruyen.Fan

Chương 61-70


Khi Tô Hoan cùng Tô Vọng Chương xuống lầu, bà nội Tô ngồi bên cạnh bàn ăn cũng vừa lúc cúp điện thoại, vẻ mặt ôn hòa, xem ra bà nói chuyện với người ở đầu dây bên kia rất vui. Hình như hiện tại Tô Hoan tự động thêm một tầng filter cho bà nội, cô luôn cảm thấy, chuyện có thể khiến bà nội cười vui vẻ như vậy, nhất định chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Tuy rằng nghĩ như vậy cũng không đúng lắm, nhưng tình thương mến thương giữa Tô Hoan và bà nội đã hao mòn hết trong khoảng thời gian này, đến cả cặn cũng không còn.

Bà nội Tô buông chiếc di động xuống, cầm lấy khăn lông ấm bên cạnh lau tay, thấy hai cha con rốt cuộc cũng xuống lầu, liền lên tiếng trách móc: "Lề mề nửa ngày mới xuống dưới, thức ăn đã lạnh hết rồi."

.

Tô Hoan nhướng mày, thầm nghĩ: Vậy thì thật là có lỗi, chủ yếu là vì gậy thịt của con trai bà cứ cứng mãi không chịu mềm xuống, cho nên hai người bọn cô mới xuống muộn đấy.

Tô Vọng Chương duỗi tay kéo ghế dựa ra, ý bảo Tô Hoan ngồi xuống, rồi mới giải thích bà nội Tô: "Con vừa đi tắm rửa ấy mà."

"Vậy còn không mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Sau khi ba người an ổn vị trí, chờ bà nội Tô động đũa trước, Tô Hoan cũng bắt đầu bưng bát cơm lên ăn cơm. Vừa rồi vận động với ba một hồi, bụng cô đã đói đến kêu vang, cần bổ sung năng lượng khẩn cấp.

Tô Vọng Chương không gấp như cô, động tác ăn cơm trước sau thong thả ung dung, thấy khóe miệng bà nội Tô vẫn duy trì ý cười từ đầu tới giờ, liền quan tâm hỏi: "Mẹ, hình như tâm trạng của mẹ rất tốt."

Bà nội Tô nghe vậy, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn, bà buông đôi đũa xuống, uống một ngụm canh cho thông họng, rồi mới nói: "Mẹ vốn định chờ ăn cơm xong mới nói chuyện này với con, nhưng không nhịn nổi nữa. Người vừa rồi gọi điện cho mẹ chính là dì Tô của con, bà ấy nói, con gái của bà ấy đã về nước, càng khéo là con bé đã nhận lời mời đến đại học C làm giảng viên. Chính là Quách Tiêu Thuần, con có nhớ con bé không? Năm nay con bé hơn ba mươi rồi, nhưng vẫn còn độc thân..."

Tô Hoan vừa ăn vừa xem diễn, nhưng nghe đến những lời phía sau thì vở kịch hay đã biến thành kịch nát, cô nuốt miệng thịt khô khốc xuống, nhanh miệng hỏi: "Bà nội, có phải bà đang giới thiệu đối tượng cho ba cháu không?"

.

Bà nội Tô khen ngợi: "Vẫn là cháu gái hiểu ý bà nội nhất, phản ứng thật là nhanh."

Tô Hoan tức khắp không còn tâm trạng ăn uống nữa, ném đôi đũa xuống, không hé răng.

Tô Vọng Chương cũng lạnh mặt, nhíu mày nói: "Mẹ, chuyện riêng của con mẹ đừng quan tâm nữa."

"Cái gì mà đừng quan tâm nữa?" Đuôi mắt khóe miệng của bà nội Tô một giây trước còn cong lên, một giây sau đã trầm xuống, nếp nhăn trên mặt lại nhiều thêm vài đường, bà nói: "Từ Ngữ không chịu tái hôn với con, mẹ đương nhiên phải nhân lúc còn sớm tìm đối tượng mới cho con rồi. Con vẫn còn trẻ, cưới một cô vợ mới về, sinh cho nhà họ Tô chúng ta một đứa bé trai..."

"Mẹ!" Tô Vọng Chương cắt ngang lời bà nội Tô, nói: "Việc này dừng lại ở đây thôi, sau này đừng nhắc lại nữa. Con sẽ không cưới người khác, cũng sẽ không sinh con nữa. Tô Hoan chính là người thừa kế duy nhất của con."

Một bữa cơm còn chưa ăn xong, ba người đã tan ra trong không vui.

Lúc này, Tô Hoan cũng không quấn lấy làm nũng với ba nữa, cô lên lầu, vào thẳng phòng mình, còn thuận tay khóa trái cửa phòng.

Tô Hoan cho rằng chỉ cần đuổi cái cô nàng tiểu tam kia đi là có thể kê cao gối mà ngủ, hiện tại xem ra, bản thân cô vẫn còn quá ngây thơ. Ba đã ly hôn, hiện tại đang là người đàn ông độc thân hoàng kim, lúc nào cũng có thể tái giá, rước thêm một bà mẹ kế về cho cô, thậm chí còn mua một tặng một, cho cô thêm một đứa em trai. Đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa (1), quang minh chính đại, còn tư tình giữa cô và ba lại vĩnh viễn chỉ có thể giấu trong bóng tối, danh không chính, ngôn không thuận.

(1): Chuyện kinh thiên địa nghĩa: Một chuyện vô cùng đúng tình hợp lý, chuyện hiển nhiên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương 62:

Tô Hoan bị chính phân tích của mình làm cho buồn bực, cầm lấy con gối ôm hình hươu cao cổ hành hạ một hồi vẫn chưa hết giận, liền mở Wechat, gửi tin nhắn cho Hứa Tình Tình: "Chị em, có rảnh không? Đi bar chơi?"

Nằm bò trên giường chờ đợi vài phút, Hứa Tình Tình trả lời: "Chị em, mày muốn đàn ông đến điên rồi à?"

Tô Hoan lười đánh chữ, gửi một cái voice chat qua: "Rốt cuộc có đi hay không?"

.

Đối phương cũng trả lời bằng một tin nhắn giọng nói: "Không đi, mấy ngày nay tao mệt muốn chết, không muốn đi đâu hết, chỉ muốn nằm trên giường ngủ."

"Mẹ nó, có phải chị em tốt không?!" Tô Hoan căm giận

Hứa Tình Tình cười hề hề, vô cùng đê tiện nói: "Vậy chúng ta tạm thời giải trừ quan hệ chị em tốt đi, chờ tao nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta lại làm chị em, cùng nhau đi ra ngoài chơi."

"Mẹ nó, tiện nhân!"

Tô Hoan mắng Hứa Tình Tình xong liền lưu loát thoát khỏi phần mềm, ném điện thoại di động ra xa. Đúng là tình chị em plastic rác rưởi, cô khinh!

Đang lúc cơn giận dữ trong người Tô Hoan lên đến đỉnh điểm, "thùng thùng"  hai tiếng gõ cửa ngắn gọn bỗng vang lên, sau đó giọng nam trầm thấp truyền đến. Giọng nói kia truyền qua một tầng cửa gỗ chắc chắn, nghe có vẻ rầu rĩ, không rõ ràng: "Hoan Hoan, mở cửa."

Là ba.

.

Tô Hoan chu miệng, xoay người, đưa lưng về phía cửa, làm bộ như không nghe thấy.

Tiếng đập cửa lại vang lên lần thứ hai, giọng nam đã lớn hơn một chút: "Tô Hoan, mở cửa."

"Làm gì!"

Tô Hoan cũng không thèm quay đầu lại, hô lớn một câu với không khí, hoàn toàn là dáng vẻ đứa bé đang cáu kỉnh với người lớn.

Dường như Tô Vọng Chương bị ngữ khí ác liệt của Tô Hoan dọa sợ, bên ngoài yên tĩnh lại, không còn tiếng đập cửa nữa. Tô Hoan đợi một hồi, khó chịu ngồi dậy, nghĩ thầm: Đây là thái độ đến dỗ người đấy à? Chỉ gõ hai lần liền rời đi, thành ý đâu? Kiên nhẫn đâu?

Ngọn lửa tức giận trong lòng Tô Hoan càng lớn hơn nữa.

Lại một lát sau, hình như ngoài cửa có tiếng động gì đó, leng keng leng keng, nghe như tiếng chìa khóa va vào nhau. Ngay sau đó "Cụp" một tiếng, cánh cửa phòng Tô Hoan bị Tô Vọng Chương dùng chìa khóa dự phòng mở ra.

Tô Hoan cạn lời nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa phòng mình.

Vẻ mặt Tô Vọng Chương vẫn rất bình tĩnh cất chìa khóa đi, lúc đi vào phòng con gái còn thuận tay khóa trái cửa lại.

Tô Hoan có hơi muốn cười, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ tức giận như cũ, khó chịu hỏi: "Ba tới đây làm gì?!"

Tô Vọng Chương chậm rãi đi về phía cô, cho đến khi đi đến mép giường mới dừng lại. Anh cúi người, đôi tay chống lên mép giường, chăm chú nhìn cô, nói: "Ba tới dỗ con."

CHương 63:
"Ba tới dỗ con." Bốn chữ này khiến lòng Tô Hoan nhộn nhạo không yên.

Tô Hoan nỗ lực kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên của mình, phải tỏ ra thái độ: Cô mới không dễ dỗ như vậy đâu. Tô Hoan hỏi: "Ba định dỗ con như thế nào?"

Tô Vọng Chương lại ghé sát mặt vào gần cô hơn một chút, đối diện với tầm mắt cô, nói: "Dỗ như vậy, có tác dụng không?"

.

Nói rồi, Tô Vọng Chương nhẹ nhàng dán môi lên môi Tô Hoan, nhưng rất nhanh đã rời đi, sau đó yên tĩnh chờ cô đáp lại.

Trái tim của Tô Hoan đập thùng thùng, tuy hai người đã làm những chuyện còn xấu hổ hơn, nhưng một nụ hôn đơn giản như vậy cũng rất mê người. Tô Hoan liếm liếm môi, dường như đang tận hưởng dư vị, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Vô dụng, bây giờ con vẫn rất tức giận, tức muốn nổ mạnh luôn!"

Chuyện giới thiệu đối tượng là do bà nội Tô tự chủ trương, nhưng Tô Hoan lại đẩy hết tất cả cơn tức giận lên người Tô Vọng Chương như vậy vốn chính là hành động vô cớ gây rối. Tô Vọng Chương càng nhẫn nhịn dung túng dỗ dành cô, cô càng hăng hái, không nhịn được muốn được voi đòi hai bà Trưng.

Nếu như là lúc trước, tình cảnh như vậy, Tô Hoan nghĩ cũng không dám nghĩ. Chỉ có thể nói, có một tầng quan hệ trao đổi dịch thể đã khiến lá gan của cô lớn hơn rất nhiều.

"Phải dỗ dành như thế nào, con dạy ba." Tô Vọng Chương có vẻ rất kiên nhẫn. Tâm lý thay đổi khiến Tô Hoan có như thế nào anh cũng thấy thuận mắt, không nhịn được muốn cưng chiều cô thêm chút nữa, thậm chí chỉ muốn cô yêu kiều mềm mại dính bên cạnh anh, làm nũng với anh, dâm đãng như hồ ly trêu chọc anh.

Tô Hoan chớp chớp đôi mắt to, nói: "Khiến con thoải mái thì con sẽ không tức giận nữa."

Tô Vọng Chương tiếp tục khiêm tốn học hỏi: "Làm như thế nào... mới tính là khiến con thoải mái?"

.

"Ba tự nghĩ đi."

Tô Hoan nói xong, lười nhác vươn vai, nằm lại lên giường, dang rộng hai tay hai chân, dáng vẻ ta đây là nữ vương, ta là lớn nhất, mau tới hầu hạ ta.

Tô Vọng Chương rũ mắt, nhìn chằm chằm con gái hồi lâu, dường như đang tự hỏi, nhưng anh rất nhanh đã hành động.

Chỉ thấy anh cởi giày, leo lên giường, cúi người chống trên cơ thể Tô Hoan. Hai người gần gũi nhìn nhau, sau đó, Tô Vọng Chương chậm rãi hạ người xuống, đầu tiên là in một nụ hôn lên trán cô, sau đó lại in một nụ hôn lên chóp mũi cô, sau đó đến môi cô, lại dời đến bên tai, hôn một cái mới khàn giọng hỏi: "Như vậy đã được chưa?"

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước tạo lên vài gợn sóng nhỏ trong lòng Tô Hoan, tê tê ngứa ngứa, rất thoải mái, nhưng chút thoải mái này với bản tính dâm đãng của cô thì còn lâu mới đủ. Tô Hoan quyết đoán nói: "Đương nhiên là không đủ."

Tô Vọng Chương dùng chóp mũi cọ bên tai cô, mùi sữa ngọt ngào tràn ngập xoang mũi, anh vươn đầu lưỡi, lưu luyến liếm láp trên cổ cô.

Cổ là bộ phận mẫn cảm của Tô Hoan, đầu lưỡi Tô Vọng Chương vừa chạm vào, cả người cô đã nổi lên một tầng da gà, cơ thể cũng rất nhanh đã dâng lên một cơn khô nóng.

"Ưm......"

Đầu lưỡi ướt nóng lướt qua để lại vệt nước sắc tình trên cổ Tô Hoan, Tô Vọng Chương vừa liếm vừa duỗi tay kéo váy của Tô Hoan. Chiếc váy cô đang mặc trên người được làm từ loại vải Modal, vải dệt mềm mại, có khả năng co dãn cao, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, vạt áo liền thuận theo trượt khỏi vai ngọc của cô, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và nửa bầu ngực nõn nà.


Chương 64:

Đầu lưỡi của Tô Vọng Chương cứ như dã thú đang tuần ra một vòng quanh lãnh địa của mình, du đãng khắp nơi, liếm láp đánh dấu. Đầu lưỡi mới vừa lướt đến xương quai xanh của Tô Hoan, đã nhanh chóng chạy đến thưởng thức vú lớn.

Tô Hoan bị liếm đến sảng khoái, đôi tay đặt sau đầu ba, nheo hai mắt lại, nhẹ giọng hừ hừ, dáng vẻ giống như chú mèo được liếm thuận lông.

Trên bầu vú lớn trắng nõn có đôi miếng dán ngực màu đỏ nhạt, vừa vặn che hết quầng vú và đầu vú. Tô Vọng Chương hơi cong đầu lưỡi, tinh tế liếm dọc theo mép miếng dán, vừa liếm vừa cạy, không mất bao lâu đã tách được miếng dán ngực đó ra, hé lộ bảo bối xinh đẹp bên trong, quầng vú hồng nhạt phấn nộn và đầu vú đã đứng thẳng.

.

Giây tiếp theo, tiểu anh đào ngon miệng đã bị Tô Vọng Chương ngậm vào trong miệng.

"A......" Tô Hoan thoải mái bật ra một tiếng rên ngắn ngủi, cô theo bản năng dựng thẳng eo, muốn đẩy vú vào thật sâu trong miệng ba.

Tô Vọng Chương tuân theo ý nguyện của con gái, ngậm lấy núm vú, mút vào một lượt, đầu lưỡi quấy đảo xung quanh, phát ra tiếng hút "Kỉ kỉ", nghe thật sắc tình.

Tô Hoan thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ thoải mái, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, ba đang đỗ cô đó, nếu cô thừa nhận mình đang thoải mái quá sớm, có phải ba sẽ không tiếp tục liếm vú cho cô nữa?

Tô Hoan cắn cắn môi, nuốt hai chữ này vào trong bụng.

Tô Vọng Chương vừa hút núm vú, vừa cắn cắn lôi kéo nó ra ngoài, đầu vú bị anh lôi kéo dường như dài thêm một đoạn.

"A...... Ba ơi......"

.

Núm vú bị lôi kéo có hơi đau đớn, nhưng cảm giác sung sướng còn nhiều hơn, Tô Hoan khó nhịn được xúc động gọi anh.

Tô Vọng Chương kéo núm vú đến một độ cao nhất định, rồi lại đột nhiên buông ra. Viên anh đào sợ hãi bắn trở về trong nháy mắt, núm vú đỏ tươi còn run rẩy quơ quơ trong không khí.

Quá dâm đãng.

Tô Hoan nghĩ như vậy, dâm huyệt lập tức trào ra một dòng nước dâm nóng hổi.

Tô Vọng Chương vẫn chưa chơi chán, càng không có ý định buông tha cho núm vú của cô. Anh lại cúi đầu ngậm lấy nó, kéo chúng dài ra, lại buông miệng để chúng bắn trở về. Cứ lặp đi lặp lại hành động chơi đùa như vậy mấy lần, Tô Vọng Chương mới kéo cổ áo bên kia của Tô Hoan, để vai ngọc và bầu ngực còn lại cũng lộ ra nốt, tiện đà dùng lại phương thức cũ đùa bỡn bên núm vú còn lại.

Chiếc khăn trải giường hồng nhạt dưới người đã bị Tô Hoan túm vặn đến nhăn nhúm, bèo nhèo dúm dó thành một đoàn. Tô Hoan không ngờ ba chỉ chơi hai cái núm vú mà cô đã sắp sướng đến cao trào.

"A a......"

Tô Vọng Chương vừa liếm cơ thể của con gái, vừa duỗi tay điều chỉnh dương vật trong đũng quần mình. Dương vật đã thức tỉnh từ lâu, cương cứng chống lên đỉnh quần, ma sát khó chịu.

Đầu lưỡi của Tô Vọng Chương dần dời xuống dưới, đầu lưỡi của anh đi đến đâu, váy của Tô Hoan cũng bị kéo xuống đến đó. Nửa người trên của cô đã hoàn toàn bại lộ trong không khí, hai cái vú bự bị liếm đến ướt dầm dề, mà đầu lưỡi của ba đã lướt qua rốn cô, đi đến chỗ huyệt nhỏ.

Tô Hoan hoàn toàn xơ lụi.

Trong nháy mắt khi đầu lưỡi ấm áp ướt át kia chạm vào huyệt nhỏ, dường như có pháo hoa nổ tung trước mắt Tô Hoan.

Thật thoải mái......

Chương 65:
Tô Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía dưới bụng nhỏ của mình, vẻ mặt ba dịu dàng, chăm chú ghé vào huyệt nhỏ của cô, từng chút từng chút thử liếm láp bên ngoài hai cánh môi âm hộ dính nhớp. Tô Vọng Chương giống như con bò già, yên lặng chăm sóc gặm nhấm mảnh đất thuộc về mình.

Đột nhiên Tô Hoan nhớ đến một câu nói: Chỉ lo bò mệt chứ không lo thiếu ruộng cày.

Tô Hoan phải nỗ lực kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng.

.

Tô Vọng Chương đang nằm sấp phía dưới cảm nhận được sự khác thường, ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Khóe miệng của anh vẫn còn vương một dòng nước dâm, dáng vẻ vừa đứng đắn vừa hạ lưu.

Tô Hoan hừ hừ, xoắn mông nói: "Không phải không thoải mái, ba cứ tiếp tục đi."

"Vậy thì chính là có thoải mái?"

Cơ thể Tô Hoan đã sướng đến nhũn hết cả ra, nhưng vẫn cố chấp khẩu thị tâm phi (1) trả lời: "Cũng không phải rất thoải mái, ba mau làm  tiếp đi......"

(1): Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng một nẻo.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

.

"Nói dối." Tô Vọng Chương cười nhẹ, tiện đà vùi đầu liếm huyệt.

Huyệt dâm của con gái không có một sợi lông, trắng nõn sạch sẽ, còn hơi nghiêng màu hồng phấn, quả thực chính là thịt trên đầu quả tim của anh. Khi Tô Vọng Chương còn đang giãy giụa kháng cự sự quyến rũ của con gái đã bị cái huyệt nhỏ cực phẩm khó gặp được này hấp dẫn, hiện giờ càng chẳng hề chần chừ liếm láp thưởng thức. Đối với dâm huyệt này, anh quả thực chính là thích đến không rời nổi miệng.

Đầu lưỡi thô ráp, hạ lưu quyến luyến liếm láp ở môi âm hộ. Nhìn thấy hai cánh môi âm hộ đầy đặn bị liếm đến ướt sũng, nhão dính dính, bóng loáng, Tô Vọng Chương mới hài lòng chuyển sang liếm khe hở đang kẹp chặt giữa hai cánh môi. Đầu lưỡi tới lui đi vòng quanh, vừa ngứa ngáy vừa kích thích, cơ thể của Tô Hoan nhẹ nhàng run lên.

Tô Vọng Chương nếm được chút vị tanh mặn của dịch thể, lập tức hút hết dòng nước vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp, sau đó thì bị mê muội đến nghiện.

Đầu lưỡi ẩm ướt tham lam đòi hỏi, mỗi lần liếm đến khe hẹp là phải hút được một ngụm nước dâm. Cứ ăn từng ngụm từng ngụm như thế, Tô Vọng Chương dần không khống chế được, tăng tốc liếm hút, muốn đòi lấy càng nhiều giọt nước ngọt lành từ huyệt nhỏ dâm đãng.

"A a...... Thật thoải mái......" Tô Hoan vẫn không nhịn được, phát ra tiếng rên dâm đãng, eo nhỏ càng vặn vẹo muốn đòi lấy nhiều sung sướng hơn, hai cái đùi hoàn toàn mở rộng, khe hở giữa hai cánh môi không còn gì che lấp, hoàn toàn bại lộ trước mắt Tô Vọng Chương. Dưới khe hở là huyệt nhỏ đang không ngừng khép mở, nước dâm ngon ngọt chảy róc rách.

"Ba ơi...... Còn muốn...... Còn muốn liếm......"

Tô Hoan giống như chú mèo đến kì động dục, tận lực mở hai cái đùi ra hết cỡ, khoe huyệt nhỏ dâm đãng đỏ bừng trước dương vật của giống đực, câu dẫn anh đến tàn phá huyệt nhỏ của mình.

Tô Vọng Chương choáng váng quáng mắt, huyệt nhỏ trắng nõn lại còn phơn phớt hồng, giống như một đóa hoa yêu diễm tươi tắn, không ngừng đong đưa trước mặt anh, chọc ngoáy dụ dỗ dục vọng dơ bẩn tối tăm nhất trong nội tâm của anh, kéo chúng nó ra ngoài ánh sáng.

Hầu kết của Tô Vọng Chương lăn lộn, cả người căng thẳng, đôi tay đè hai bắp đùi của Tô Hoan lại, cả khuôn mặt chôn xuống nơi dâm đãng hấp dẫn giữa hai chân cô. Chóp mũi cọ qua cọ lại, đầu lưỡi đảo điên khắp nơi, dưới sự đồng ý của con gái, ngầm ngầm tận tình phát tiết dục vọng dơ bẩn mà anh không thể cho ai biết.

Tiếng nước "Tấm tắc"  không ngừng vang lên từ phía dưới.  m thanh dâm đãng kích thích mọi cảm quan của Tô Hoan, huyệt nhỏ bị liếm đến sảng khoái, gương mặt cô cũng sướng đến vặn vẹo. Tô Hoan nâng cằm, từng tiếng rên rỉ dâm đãng phát ra từ đôi môi xinh, hai cái vú bự bị vắng vẻ nhẹ nhàng run rẩy trong không trung nhẹ nhàng, ra vẻ đáng thương muốn được Tô Vọng Chương chăm sóc mút vào.


Chương 66:
Đáng tiếc miệng của anh đang mải mê sủng hạnh dâm huyệt phía dưới, căn bản không rảnh chăm sóc vú lớn bên trên.

Tô Hoan chỉ có thể tay làm hàm nhai, nâng tay, tự cầm một trong hai bên vú, dùng sức xoa nắn.

Sướng quá, cảm giác như linh hồn bé nhỏ của cô đã bị ba liếm bay lên thiên đường rồi.

.

Làn váy mềm mại bị kéo xuống tận dưới chân, chiếc váy đắt tiền bị vứt đi như miếng rẻ rách. Tô Hoan trần truồng nằm trên chăn đệm hỗn độn đệm, cả người toàn là vết đỏ, giống như mới bị ai đó hung hăng chà đạp, mang vẻ đẹp rách nát đáng thương.

Tô Vọng Chương không định liếm đến khi con gái đạt được cao trào, sau khi anh uống đủ nước dâm ngọt ngào, liền quyết đoán buông tha cho huyệt nhỏ của con gái, chuyển sang liếm bắp đùi của cô.

Khoái cảm tích lũy được một nửa lại đột nhiên tắt tịt, cảm giác bị treo giữa không trung rất là khó chịu. Tô Hoan kháng nghị lắc mông, muốn ba quay lại, tiếp tục liếm huyệt cho mình. Tô Hoan hơi nhổm nửa người trên dậy, nhìn về phía ba, bĩu môi làm nũng: "Ba ơi...... Còn chưa tới......"

Tô Vọng Chương còn đang lưu luyến trên bắp đùi của cô, nghe vậy ung dung nói: "Chịu đựng......"

Tô Hoan: "......"

Không phải nói muốn dỗ cô sao? Rốt cuộc ba có muốn làm cho cô thoải mái không đấy!

Hừ!

.

Dục vọng không được thỏa mãn, khiến Tô Hoan càng tức giận hơn.

Tô Vọng Chương lại không để ý tới cô, cứ một mực liếm dọc theo bắp đùi ra phía sau, liếm đến tận kẽ mông Tô Hoan, đầu lưỡi lại đảo qua hai cánh môi âm hộ một chút, rồi sau đó mới vòng về liếm cúc huyệt nhỏ bé tinh xảo kia.

"A......"

Tô Hoan bị dọa sợ suýt nhảy dựng lên, vội giãy giụa: "Đừng......"

Chỉ cần nghĩ đến công dụng của cái chỗ kia, Tô Hoan hiếm khi thấy thẹn thùng muốn từ chối.

Tô Vọng Chương lại không hề có chút chần chừ, dứt khoát liếm nơi đó, đầu lưỡi thậm chí còn chọc vào trong cúc huyệt.

"A......"

Tô Hoan không nghĩ tới, cái nơi xấu hổ khó nói này cũng có thể mang lại cảm giác, vì thế Tô Hoan chậm rãi thả lỏng cơ thể, để ba tùy ý làm xằng làm bậy với các bộ phận dưới người mình.

Khoái cảm dâng lên như thủy triều, bao phủ cơ thể và tâm trí của Tô Hoan từng chút một.

"Ưm...... Thật thoải mái, ba ơi......"

Tô Vọng Chương trêu đùa cúc huyệt của con gái một hồi rồi mới rời đi. Môi lưỡi tiếp tục đi xuống, liếm khắp đùi thon, sau đó lùi nữa xuống, đến bàn chân.

Ngứa quá!

Tô Hoan sợ ngứa, không nhịn được muốn lùi về sau, mắt cá chân lại bị Tô Vọng Chương siết chặt, chỉ thấy anh duỗi đầu lưỡi liếm ngón chân của một chút, sau đó liền há mồm ngậm lấy......

"A......" Cơ thể Tô Hoan run run, cảm giác ngứa ngáy tê dại cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ đầu ngón chân, dâm huyệt vừa mới ngừng chảy nước giờ lại bắt đầu róc rách.

Tại sao liếm ngón chân cũng có thể khiến cô sung sướng?

Tô Hoan nheo mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi của ba đang trêu đùa ngón chân mình. Anh lúc thì mút ngón chân, lúc thì lại liếm ngón chân, liếm đến mức cô liên tục run rẩy.

Ngứa quá, toàn thân đều ngứa, ngứa đến sắp chết mất......

Chương 67:
Trong cơn tình dục, nhiệt độ cơ thể thẳng tắp tăng lên, đến cả bầu không khí cũng trở nên sền sệt vẩn đục, Tô Hoan sa vào bể dục, không thể tự kiềm chế.

Khoái cảm khống chế thân thể và ý thức của cô, Tô Hoan run rẩy, rên rỉ dâm đãng, khát khao được thứ đồ của ba thô bạo cắm vào.

"Ba ơi......" Tô Hoan mềm mại cầu xin Tô Vọng Chương: "Ba ơi, ba mau chịch con đi...... Ngứa quá......"

.

Tô Vọng Chương ở bên dưới đã liếm hết toàn thân con gái, dương vật cương cứng đến mức muốn bắn tinh. Anh vừa mê muội liếm láp ngón chân con gái, vừa hoảng hốt ngẫm nghĩ: Con người đều có thói hư tật xấu, chỉ là có người nhiều có người ít, kỳ thật anh cũng là một tên biến thái, nếu không thì tại sao con gái vừa câu dẫn một cái là anh đã trầm luân chứ.

Cho đến tận hôm nay, Tô Vọng Chương vẫn cảm thấy chuyện cha con thông dâm là một tội ác cực kỳ không có đạo đức, nhưng anh một mặt phê phán loại hành vi không có đạo đức này, một mặt lại không ngừng liếm láp trái cây ác ma ngọt ngào xinh đẹp.

Tinh thần của anh bị quan niệm đạo đức trói buộc, nhưng thân thể lại hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên ranh giới đạo đức. Bản thân loại dày vò này đã chứa khoái cảm cực kỳ mãnh liệt, một khi đã nhấm nháp thử qua, thì không thể buông bỏ.

Tô Vọng Chương giải phóng cho dương vật đã cứng đến phát tím trong quần, nắm nó trong tay, nhanh chóng vuốt ve. Từng giọt dịch thể trắng đục treo lủng lẳng trên mã mắt, rồi lại bị động tác sục cặc hất bay lên đệm giường.

Môi Tô Vọng Chương chậm rãi trở lại huyệt nhỏ dâm đãng phấn nộn của con gái, đây là nơi khiến anh mê muội nhất, là cái động tiêu hồn hoàn mỹ nhất.

Nghe thấy con gái dâm đãng cầu xin anh chịch cô, thân thể Tô Vọng Chương cứng đờ, động tác sục cặc trong tay càng nhanh hơn vài phần.

Tô Vọng Chương bẻ ra hai cánh môi âm hộ của con gái ra, đầu lưỡi liếm láp, tách cái khe hở đang khép chặt kia ra để kia hút được nước dâm ngọt ngào bên trong. Tô Vọng Chương nhìn thịt mềm chín rục đỏ ửng bên trong, trái tim đập nhanh hơn vài nhịp, huyệt xử nữ chặt chẽ non mịn như vậy, nếu dương vật được cắm vào nhất định sẽ sướng đến mức trực tiếp bắn tinh nhỉ.

.

Thịt mềm hồng rực cắn nuốt dương vật tím đỏ, một bên chảy nước một bên kẹp chặt. Loại tư vị này chỉ cần tưởng tượng cũng đã cảm thấy mất hồn.

Không thể được, sao lại có thể như thế, thân thể này được tinh trùng của anh chế tạo ra, chẳng lẽ hiện giờ anh lại muốn bắn tinh vào trong này sao?

Tô Vọng Chương phát hiện, mình vẫn không bước qua được ranh giới tâm lý kia.

Anh có thể liếm khắp toàn thân con gái, có thể dâm loạn bắn tinh lên người cô, nhưng anh không thể cắm dương vật vào cơ thể con gái được.

Ít nhất trước mắt anh vẫn không có cách nào bước qua rào cản này......

Đầu kia, Tô Hoan cầu xin nửa ngày vẫn không nhận được câu trả lời của ba, cô ngửa đầu nhìn qua mới phát hiện ba lại đang ngẩn người nhìn huyệt nhỏ của mình, Tô Hoan không khỏi bật cười, hờn dỗi nói: "Ba ơi......"

Tô Vọng Chương đột nhiên ngồi dậy, nhanh nhẹn cởi áo trên người ra, lại xoay người lại cởi quần. Động tác của anh nhanh chóng lưu loát, hai ba cái đã cởi sạch quần áo trên người mình.

Cơ thể nam tính trần truồng tuấn mỹ tráng kiện hiện ra trước mắt Tô Hoan, cô khát vọng nuốt nước miếng, lắc mông cầu hoan: "Ba ơi...... Mau chịch con."

Tô Vọng Chương một lần nữa cúi người xuống, nửa đè trên người con gái, thân thể hai người trần trụi dán sát vào nhau, nhẹ nhàng cọ cọ. Tô Vọng Chương hôn lên chóp mũi Tô Hoan đầu tiên rồi mới hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi của hai người giao triền quấn quýt, hơi thở đan xen, quyến luyến lại sắc tình.

"Hoan Hoan." Tô Vọng Chương khàn giọng mở miệng: "Chuyện gì ba cũng có thể đồng ý với con, chỉ riêng chuyện này không được."

"Vì sao?" Tô Hoan nghi hoặc: "Vì sao riêng chuyện này không được?"

"Làm tình có rất nhiều phương thức, không cắm vào cũng có thể sung sướng." Tô Vọng Chương kiên nhẫn giải thích.

Nhưng không cắm vào còn gọi làm tình sao?

Không cắm vào thì cô làm sao phá thân? Làm sao trải nghiệm cảm giác cao trào bằng âm đạo?

Tô Hoan vẫn muốn biện giải: "Nhưng vì sao chứ? Vì sao không thể cắm vào? Rõ ràng làm như vậy sẽ càng sướng hơn ."

"Bởi vì chúng ta là cha con."

Tuy rằng điểm mấu chốt của anh cứ lùi dần lùi dần, nhưng đạo phòng tuyến cuối cùng này, Tô Vọng Chương không có cách nào vượt qua Lôi Trì. Một khi bước vào, chính là vạn kiếp bất phục.

"Ba!" Tô Hoan đã sắp vội muốn chết, dục vọng không được thỏa mãn đang dày vò cả cơ thể và tâm trí cô, khiến cô càng khó nhẫn nại: "Chúng ta đã không còn là quan hệ cha con bình thường, nào có người ba nào sẽ liếm huyệt cho con gái chứ? Nào có người ba nào sẽ bắn tinh lên cơ thể con gái chứ? Nếu đã không bình thường, vì sao không thể không bình thường đến cuối cùng!"

Nói là tới dỗ cô, kết quả lại chọc cô tức hơn: "Ba không muốn chịch con, chẳng lẽ còn muốn đi chịch người khác sao? Đi chịch cái bà dì xử nữ già kia sao?"

Tô Hoan quả thực sắp tức chết rồi!

Tô Vọng Chương thì sửng sốt nghe con gái quát, cuối cùng anh dứt khoát vươn tay nắm lấy cằm cô, hung hăng hôn lên.

Vừa hôn vừa dỗ: "Bình tĩnh một chút Hoan Hoan, bình tĩnh."

Tô Hoan cắn một cái vào môi anh cho hả giận: "Ba chọc con tức chết."

"Không tức, ba sẽ không chịch người khác, con đừng tức giận......"

"Vậy ba chịch con đi."

Tô Vọng Chương: "......"

Cuối cùng, Tô Hoan vẫn bị gậy thịt của ba cọ đến cao trào, còn cao trào vài lần, sướng đến mơ mơ hồ hồ, nằm liệt trên giường thở dốc.

Tuy vẫn không chịch huyệt, nhưng Tô Hoan đã được dỗ thuận lông, bởi vì Tô Vọng Chương đã đồng ý với cô, sau này tối nào cô cũng có thể chung chăn chung gối với anh.

Khi được ôm đi tắm, Tô Hoan choáng váng nghĩ thầm, cô mới không thèm đồng ý đâu, gậy thịt của ba vừa lớn vừa thô ba như vậy, không dùng để chịch cô thật sự quá lãng phí!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương 68;

Tối nay Tô Vọng Chương có một giấc mơ ly kỳ, trong mơ anh đang bơi lội trong bể bơi với Tô Hoan. Tô Hoan thật sự quá dâm, không muốn mặc áo tắm, thân thể trần trụi giống như mỹ nhân ngư. Trong bể bơi còn có cá, lớn lớn bé bé du đãng qua giữa hai chân anh, đụng vào dương vật của anh, thậm chí còn có con cá to gan dám há miệng gặm thứ đồ cương cứng của anh.

Loại cảm giác này thật kinh khủng, nhưng cũng rất thoải mái.

Đến khi Tô Vọng Chương mở mắt ra, huyệt nhỏ dâm đãng đang nhỏ nước của con gái lại đang treo trước mặt anh, dịch thể trong suốt tràn ra từ khe hở, nhỏ giọt đến bên môi anh. Hầu kết Tô Vọng Chương lăn lộn, vươn đầu lưỡi liếm những giọt nước ngọt rơi bên miệng.

.

Dưới hạ thân của anh, Tô Hoan đang nắm lấy dương vật cương cứng, chuyên chú liếm láp, phun ra nuốt vào, kỹ thuật khẩu giao rõ ràng là đã càng thuần thục hơn.

Khó trách anh lại có giấc mơ kỳ quái như vậy, trong hiện thực thật sự có một mỹ nhân ngư đang ăn dương vật của anh.

Ý thức vừa thanh tỉnh, dây thần kinh cảm giác quanh người nhanh chóng khôi phục, kích thích lần lượt ập tới như sóng xô, khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ dương vật. Tô Vọng Chương sướng điên, nheo hai mắt lại, hít hà một hơi.

Tô Vọng Chương nhìn chằm chằm huyệt nhỏ non nớt ướt dầm dề trước mặt, không khỏi cảm khái, tuổi trẻ thật tốt, tinh lực tràn đầy, tính dục mãnh liệt, từ tối hôm qua đến bây giờ, anh cảm giác thân thể mình sắp bị con gái đào rỗng.

Dù nghĩ như vậy nhưng Tô Vọng Chương vẫn vươn đầu lưỡi, liếm cái dâm huyệt đưa đến bên miệng.

Tô Hoan bất ngờ bị liếm, cả người run lên, xoay đầu lại nhìn Tô Vọng Chương, phát hiện ba đã tỉnh, cô cười nói: "Ba ơi, con liếm nửa ngày rồi ba mới tỉnh."

Tô Vọng Chương nuốt một ngụm dâm thủy ngọt tanh xuống, khàn giọng nói: "Trong mộng bị một mỹ nhân ngư cuốn lấy."

.

Tô Hoan chu miệng: "Mỹ nhân ngư có dâm như con không?"

"Dâm, bởi vì mỹ nhân ngư chính là con."

Tô Hoan bị anh chọc cười, quay đầu lại lại tiếp tục ôm dương vật của ba, vừa liếm vừa vuốt ve, tạo ra càng nhiều khoái cảm cho ba.

Tô Vọng Chương cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là mút âm đế của con gái, sau đó lại liếm thịt non mẫn cảm trong dâm huyệt, cuối cùng đầu lưỡi lại đảo qua cúc huyệt. Đầu lưỡi ướt nóng lưu luyến khắp nơi bên ngoài, đến tận khi cả người Tô Hoan mềm nhũn, eo không còn sức, phun quy đầu của ba ra, rên rỉ hừ hừ.

Đêm qua huyệt nhỏ của Tô Hoan bị dương vật của Tô Vọng Chương cọ xát hồi lâu, cho dù đã qua một đêm, môi âm hộ và miệng huyệt vẫn còn sưng đỏ, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa đáng thương, nhưng cũng dâm mĩ đến cực điểm.

Đầu lưỡi của Tô Vọng Chương thong thả liếm láp từng chút một, hy vọng có thể mượn nhờ nước bọt giúp huyệt nhỏ nhanh chóng tiêu sưng.

So với chút sưng đỏ ở nơi riêng tư dưới hạ thân, Tô Hoan càng coi trọng cảm giác kích thích khi được liếm láp hơn. Cô nâng eo, thân thể tự nhiên ngả ngồi về phía sau, để huyệt nhỏ hoàn toàn đè lên mặt ba. Cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt kia đang dần chui vào trong huyệt nhỏ, Tô Hoan sướng run, lớn tiếng rên rỉ: "Thật thoải mái...... Ba liếm tuyệt quá...... A a......"

Cả miệng và mũi của Tô Vọng Chương đều vùi vào huyệt dâm của con gái, anh không nói được, chỉ có thể đẩy đẩy hông, ý bảo cô đừng lười biếng, tiếp tục ăn dương vật của anh đi.

Ngoài phòng, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào căn phòng, vạt nắng óng ánh khiến các hạt bụi cũng được phủ một lớp vàng kim.

Trên giường, cha con đắm chìm trong nắng sớm, cơ thể trần truồng, đầu đuôi giao điệp, dâm đãng ăn bộ phận sinh dục của đối phương.

"A...... Ah...... Ba ơi, con sắp tới rồi...... Thật thoải mái......" Tô Hoan sung sướng đến quên tất cả mọi thứ, cũng quên luôn cả chuyện khẩu giao cho ba. Cô dẩu cái mông vểnh, ngửa đầu, dâm đãng rên rỉ, hai bầu vú lớn rũ xuống, lắc qua lắc lại, cọ lên dương vật của ba.

Tô Vọng Chương cũng không tiếp tục thúc giục, anh chăm chú liếm huyệt, còn giơ tay vỗ vỗ đùi cô, nói: "Dẩu mông cao lên một chút."

Cả người Tô Hoan đang trong cơn ngứa ngáy, chẳng thể suy nghĩ được gì, cô giống như những động vật nhỏ, ngoan ngoãn nhếch mông lên, đưa dâm huyệt còn đang nhỏ nước đến trước mắt ba, dâm đãng quơ quơ, không tiếng động thúc giục anh.

Nhìn dâm huyệt không ngừng mấp máy lắc lư trước mặt, trong lòng Tô Vọng Chương dâng lên một cỗ khí huyết nóng bỏng, dục vọng cuồn cuộn không ngừng hướng lên. Anh không thèm nghĩ ngợi, giơ tay bạch bạch liên tiếp hai cái lên môi âm hộ đầy đặn. Hai cánh môi kiều nộn bị anh quất đánh, phát ra tiếng "Bạch bạch" vang dội, nghe tiếng đã thất kêu.

"A ah......"

Nơi riêng tư mẫn cảm nhất yếu ớt nhất bị quất đánh, Tô Hoan lập tức rên lớn hơn, khoái cảm hung hăng xông lên đỉnh đầu, cơ thể run rẩy, thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt.

Thấy phản ứng của con gái, Tô Vọng Chương không nhịn được cười mắng một câu: "Đồ dâm đãng."

Tô Vọng Chương vươn hai tay bẻ ra hai cánh môi âm hộ đầy đặn của Tô Hoan ra, để âm đế e ấp được che chở bên trong lộ ra ngoài.  m đế dâm đãng sưng đỏ lại còn lớn hơn, bị liếm đến ướt nhẹp bóng loáng, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Tô Vọng Chương tiếp tục bẻ hai cánh môi âm hộ ra đến cực hạn, mới ghé miệng lại gần, hàm răng ngậm lấy viên thịt đỏ tươi kia, sau đó nhẹ nhàng day day.

Kích thích sung sướng cực hạn lại ẩn ẩn chút đau đớn, giống như dùng roi da hung hăng quất lên da thịt, Tô Hoan vừa đau vừa sướng, ngẩng mặt rên rỉ dâm đãng.

huyệt nhỏ dâm đãng chịu sự kích thích cực đoan như vậy nhanh chóng đạt được cao trào.

Trong khoảnh khắc cao trào, dâm huyệt co rút mãnh liệt một trận, sau đó đột nhiên phun ra một đống dịch thể tanh ngọt. Tô Vọng Chương không đề phòng, khắp mặt và đầu đều bị dâm dịch tanh ngọt tẩm ướt, dâm mĩ tới cực điểm. Còn Tô Hoan, sau khi triều xuy xong, cả người cô như hoá thành nước, mềm như bông, bò ngã lên người Tô Vọng Chương.

Tô Hoan sướng xong rồi, nhưng Tô Vọng Chương vẫn còn cứng. Tô Vọng Chương nhìn thoáng qua thời gian, không tiếp tục dây dưa với Tô Hoan, anh lập tức bật dậy, ôm con gái cùng vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mạnh mẽ kết thúc trận vận động hoang dâm buổi sáng này.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)

Chương 69:
Chị em plastic Hứa Tình Tình biến mất nhiều ngày cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ, rảnh rỗi quan tâm đến Tô Hoan. Hai người hẹn nhau buổi chiều đi uống trà sữa, bữa tối sẽ tiếp tục chiến đấu ở các nhà hàng bán đồ ăn Nhật.

Không biết đây có phải ảo giác của Tô Hoan hay không, nhưng cô cứ có cảm giác, mỗi cái giơ chân nhấc tay của Hứa Tình Tình đều có vẻ rất quyến rũ, ánh mắt cứ như mang theo cái móc câu, khi cô ấy nhìn Tô Hoan, vẻ quyến rũ này càng rõ ràng hơn.

Yêu tinh! Chẳng lẽ con hồ ly này nhân lúc nghỉ hè chui vào rừng sâu núi thẳm nào đó tu luyện hả? Sao lại luyện ra cái dáng vẻ quyến rũ như hồ ly tinh thế này? Giống như có bàn tay đàn ông "chăm sóc", cả người đều mềm mại, nũng nịu, trắng trẻo nõn nà, khiến người nhìn rất muốn tiến lên hung hăng véo cô nàng.

.

Tô Hoan cảm thấy không phục, rõ ràng người được đàn ông "chăm sóc" phải là cô mới đúng chứ? Sao nhìn như có vẻ Hứa Tình Tình còn sung sướng hơn cô vậy?

Tô Hoan nhai nhai cùi dừa non mọng nước trong miệng, ghé lại bên tai Hứa Tình Tình, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chị em tốt không?"

Hứa Tình Tình nghe vây, liếc mắt đưa tình nhìn cô một cái: "Đương nhiên rồi, khoảng thời gian này không gặp bạn yêu, mình sống một ngày như một năm."

"Bớt xàm đi bà nội. Sống một ngày như một năm mà còn không trả lời tin nhắn Wechat của tao." Tô Hoan vô tình vạch trần lời yêu thương giả dối buồn nôn kia.

"Đừng quá để ý đến chi tiết bạn yêu ơi, Wechat không thể chứng minh tình chị em của chúng ta."

Tô Hoan lười diễn kịch ba xàm với cô nàng, hạ giọng hỏi nhỏ: "Trong khoảng thời gian này làm gì mà bận thế? Là chị em tốt thì mau khai thật ra!"

Hứa Tình Tình xoa xoa vành tai, giương mắt nhìn xung quanh một vòng. Cả cái cửa hàng trà sữa to như vậy, ngoại trừ nhân viên cửa hàng đứng sau quầy, cũng chỉ có hai người bọn họ là khách hàng, trong tiệm phát một  bản tình ca dịu dàng sâu lắng, âm nhạc quẩn quanh, che bớt tiếng nói chuyện của hai người.

.

Khóe miệng Hứa Tình Tình cong lên, nói với Tô Hoan: "Ngủ với đàn ông."

Đối với đáp án này, Tô Hoan cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao lúc trước cô cũng từng tận mắt trông thấy anh hai Hứa vụng trộm với Hứa Tình Tình.

"Ngủ ở đâu?" Tô Hoan truy hỏi.

"Chính là ở trong nhà."

Hai mắt Tô Hoan trừng lớn: "Mày thật sự ngủ cùng với anh hai mày sao?"

Hứa Tình Tình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Hình như mày không thấy ngạc nhiên lắm nhỉ?"

Tô Hoan bĩu môi, duỗi tay cầm cốc trà sữa lên uống mấy ngụm, yên lặng một lúc mới nói: "Cái buổi đi karaoke ấy, tao nhìn thấy rồi, anh hai mày đang sờ mày."

Da mặt của Hứa yêu tinh còn dày hơn da mặt cô, ngay cả khi bị vạch trần gian tình ngay trước mặt cũng không hề xấu hổ, ngược lại còn cười đê tiện nói: "Rất kích thích."

"Hai người..." Tô Hoan nuốt nước miếng, trái tim nhảy lên thình thích: "Hai người các người đã làm tới bước cuối cùng chưa? Cắm vào rồi chứ?"

"Đương nhiên, không cắm vào thì làm sao sướng được?" Hứa Tình Tình hỏi lại.

Tô Hoan có hơi buồn bực, cô với ba cũng chơi nhiều trò như vậy, chẳng lần nào cắm vào cả, nhưng không cắm vào cũng rất sướng mà, mỗi lần cô đều sướng đến ngất ngây.

"Có phải anh trai mày rất lợi hại không?" Cô hỏi Hứa Tình Tình

Hứa Tình Tình chớp mắt với cô, cười đến yêu diễm: "Mày hỏi anh trai nào?"

Lần này thì Tô Hoan hoàn toàn chấn kinh rồi, đến cả giọng nói cũng bị cà lăm:  "Mày... Mày và hai... Hai anh trai mày.... Đều làm rồi?"

Đúng là sấm sét giữa trời quang!
CHương 70:
Khoảng thời gian sau đó, chính là thời gian diễn thuyết của Hứa Tình Tình, cô nàng tổng kết, rồi bẩm báo một cách chi tiết nhất về những gì mình đã làm trong khoảng thời gian trước cho Tô Hoan nghe, miêu tả tỉ mỉ kỹ càng cuộc sống sinh hoạt về đêm của mình với hai anh trai. Màn diễn thuyết này quả thực là xuất sắc ngoạn mục, cao trào nối tiếp cao trào.

Tô Hoan nghe xong, cảm thấy tam quan của mình đã bị sét đánh vỡ nát rơi đầy đất.

Tổng kết lại cả bài diễn thuyết loằng ngoằng đó chính là: Hứa Tình Tình muốn ngủ với anh trai lớn của cô nàng, nhưng còn chưa thành công đã bị anh trai nhỏ của cô nàng phát hiện, sau đó cô nàng bị anh trai nhỏ ngủ. Ngủ xong, anh trai nhỏ còn giúp cô nàng hạ thuốc với anh trai lớn, khiến anh trai lớn bị mê hoặc đến điên đảo để cái cô yêu tinh này ngủ đủ. Sau đó, anh trai lớn cũng không phản kháng, ba người tiến vào giai đoạn ngủ cùng nhau.

.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Hứa Tình Tình ở nhà đều phải ứng phó với hai anh trai trẻ trung dục vọng mãnh liệt, tinh lực tràn trề, căn bản không có thời gian rảnh để liên lạc tình cảm với Tô Hoan!

Tô Hoan nghe xong, cảm thấy mình với ba thật sự quá ngây thơ!

Giải quyết bữa tối xong, khi hai người đang chuẩn bị ai về nhà nấy, Hứa Tình Tình đột nhiên cười đê tiện đưa cho cô một gói nhỏ bí ẩn, ghé sát tai cô hạ giọng thật thấp: "Bảo bối, để mắt tới người đàn ông nào thì dũng cảm tiến lên đi!"

Tô Hoan nắm chặt gói nhỏ phỏng tay kia, chân có hơi mềm nhũn run rẩy.

Suốt một đường trở về, Tô Hoan đều suy nghĩ xem nên giấu bao thuốc này ở chỗ nào. Nếu như ba biết đến sự tồn tại của bao thuốc này, liệu có đánh cô một trận không?

Nếu không, hay là dứt khoát tìm một cái thùng rác rồi ném vào?

Hứa Tình Tình này đúng là chị em plastic, toàn đưa ra những kiến nghị trẻ trâu.

Tô Hoan ngẩn ngơ về đến nhà, bất ngờ phát hiện trong nhà có khách đến chơi. Tô Hoan vừa mới thay xong đôi dép đi trong nhà đã bị bà nội gọi đến chào hỏi.

Hôm nay bà nội rất vui vẻ, khóe mắt khóe miệng đều cong tớn hết cả lên, nhiệt tình vẫy gọi Tô Hoan, bảo cô chào hỏi với bà Tô và dì Quách.

Tô Vọng Chương không hề hé rằng, anh ngồi trên chiếc sô pha đơn, tầm mắt nhìn chằm chằm cốc trà của mình. Tô Hoan nhìn kỹ mới phát hiện, bộ ấm chén uống trà kia là bảo bối của bà nội Tô, đã được bà quý trọng cất giữ rất nhiều năm rồi.

Tô Hoan mở miệng, lễ phép chào hai vị khách lạ mặt, chào xong mới cảm thấy họ của hai người này nghe quen quen, ngẫm nghĩ một chút, hai người này không phải đối tượng xem mắt mà bà nội nhắc đến vào tối hôm đó sao? Nhanh như vậy đã tới cửa?

Sắc mặt Tô Hoan lập tức trầm xuống, ném lại một câu thứ lỗi không tiếp, cũng không nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn ly trà, mà lập tức xoay người lên lầu. Lúc Tô Hoan đi đến cầu thang còn nghe thấy giọng nói không vui của bà nội: "Trẻ con bây giờ, đứa nào đứa nấy đều hư đốn, khó bảo."

Cô cười nhạo một tiếng, tăng tốc độ bước lên lầu.

Còn chưa đi đến phòng, đằng sau đã có tiếng bước chân gấp gáp, rõ ràng là có người đang đuổi theo. Tô Hoan không cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai, cô không muốn để ý, lập tức đi vào phòng, thuận tay định đóng sầm cửa lại. Kết quả, cánh cửa gỗ bị người đàn ông bên ngoài chặn lại, cho dù cô có dùng sức thế nào thì nó cũng không nhúc nhích.

Tô Vọng Chương gấp gáp chạy đến, giọng có vẻ hơi hụt hơi: "Có thể nghe ba giải thích trước không?"

Tô Hoan quay đầu sang một bên, nhìn cái bình hoa trang trí trong phòng, có thể nào cũng không chịu nhìn anh.

"Ba cũng bị bà lừa gọi về. Người giúp việc trong nhà gọi điện đến nói thân thể của bà nội con không thoải mái, muốn ba lập tức về nhà."

Tuy Tô Vọng Chương bị lừa trở về, nhưng là một người trưởng thành, anh không có cách nào trở mặt ngay tại chỗ giống như Tô Hoan, chỉ có thể kiềm chế tình tình, xã giao với vị khách đã đến cửa.

"Ba đi xuống đi, con muốn tắm rửa." Tô Hoan lạnh mặt nói.

"Đừng nóng giận." Tô Vọng Chương dỗ cô.

Tô Hoan hít một hơi thật sâu, lắc đầu: "Con không giận ba."

Hừ!

Không giận mới là lạ! Xem đêm nay cô trừng trị anh thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan