ZingTruyen.Fan

Dung Nhin To Dau Hang

Thẩm Tiêu Vân và Đường Tư Kỳ biến sắc, dường như không đoán được Tiêu Chỉ Hàn sẽ có thái độ như thế.
Trong bài post trên diễn đàn trường có rất nhiều bình luận trêu chọc Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý nhưng bọn họ đều không tin. Bởi vì ngày đầu tiên Trì Ý chuyển đến, Tiêu Chỉ Hàn đã ra oai phủ đầu với cô, nhìn cậu không giống giả vờ.
“Tất cả các em đã nhận được bài thi chưa?” Diệp Vân đứng trên bục giảng phủi tay, hỏi học sinh dưới lớp. Trong tay cô còn cầm một trang giấy, không phải bài thi mà giống phiếu điểm hơn.
“Tất cả các em đã biết điểm của mình. Vừa nãy cô đã nhờ giáo viên lớp bên cạnh nhập điểm của các em vào hệ thống máy tính giúp cô, bây giờ cô sẽ nói sơ qua, để mọi người cảm nhận được chút nguy cơ, hiểu rõ mình và người khác chênh lệch chỗ nào, đồng thời cố gắng học tập hơn nữa.”
“Bà mẹ nó.”
“A a, không muốn đâu!”
Công khai điểm, mẹ nó không khác gì công khai tử hình, vừa thấy xấu hổ lại vừa mất hết mặt mũi.
Diệp Vân xem như không nghe thấy tiếng rên rỉ dưới lớp, cười híp mắt mở miệng đọc điểm.
“Trần Nam, 69.”
“Hứa Hi, 71.”

“Phương Vũ Thành 39.”
Phương Vũ Thành vừa nghe thấy điểm của mình thì ngạc nhiên hô lớn, “Cô ơi, cô đọc nhầm rồi. Điểm thi của em không phải 39.”
Tất cả học sinh trong lớp lẫn Diệp Vân đều ngạc nhiên, cô hỏi, “Không phải 39, thế điểm trên bài thi của em là bao nhiêu?”
Số điểm của bất kỳ học sinh trong lớp đều có ảnh hưởng đến thành tích trung bình của cả lớp.
Phương Vũ Thành cũng quên mất mình thi được bao nhiêu, vừa nãy tuy cậu không nhìn, nhưng cậu cảm thấy mình không có khả năng đi được 39 điểm, mặt sau của bài thi cậu chẳng viết gì hết.
Cậu rút bài thi trong ngăn bàn ra, nhìn thoáng qua số điểm, vô cùng thật thà nói, “Thưa cô, em thi được 19 điểm.”
Trong nháy mắt cả lớp cười ầm lên.
Ngay cả Trì Ý ngồi đằng sau, cũng không nhịn được cong môi cười.
Vẻ mặt Diệp Vân đầy bất đắc dĩ, “Vậy em mau đi cảm ơn thầy La đã nhập điểm cao hơn cho em. Có lẽ là vừa chấm thi xong nên thầy đã nhầm điểm của em với bạn khác. Em cũng rất thật thà.”
Điểm nhập vào hệ thống máy tính đều do giáo viên tự nhập, ai giống như Phương Vũ Thành, thật thà đi sửa lại điểm.
Diệp Vân sửa lại điểm của Phương Vũ Thành rồi đọc tiếp.
“Tiêu Chỉ Hàn, 38.”
“A ha ha ha, ” Phương Vũ Thành nghe thấy con số này thì bật cười ngay lập tức, quay đầu nói, “Má ơi, Hàn ca, cậu chẳng những thi điểm cao hơn tớ mà con số này cũng là số may mắn.”
“Ba tám ba tám, buồn cười chết mất.”
Tiêu Chỉ Hàn lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Con mẹ nó cậu mới giống ba tám.
Còn nữa, gọi mẹ cậu à? Con mẹ nó chẳng lẽ tự cậu không nghe thấy điểm của mình? Con mẹ nó ai mượn cậu ta lặp đi lặp lại điểm của cậu trước mặt Trì Ý.
Mặt của ông đây đều bị cậu làm mất hết.
F*ck.
“Cười cười cười hở mười cái răng, ” Tiêu Chỉ Hàn lườm cậu ta, “Cậu nhìn lại mình đi, có thi cao điểm hơn tớ không mà cười.”
Phương Vũ Thành làm động tác đóng khóa miệng, cậu ngậm miệng không nói gì nữa nhưng vẫn gục xuống bàn cười không ngớt, càng cười càng chúi thấp đầu.
Xếp hạng của mỗi học sinh đều dựa theo thành tích, từ lúc vào học lớp mười, thành tích và xếp hạng dần dần được công khai. Trì Ý là học sinh vừa mới chuyển đến nên không có thành tích, cô tạm thời là học sinh xếp hạng bét của lớp hai mươi, xếp sau cả Tiêu Chỉ Hàn.
Rất nhiều người trong lớp đang đợi nghe điểm của Trì Ý.
Có người thì muốn biết liệu Trì Ý có được điểm cao như những môn học khác không, có người thì muốn biết liệu Trì Ý có thắng Đới Trường Sinh không. Còn như Thẩm Tiêu Vân thì chủ yếu là muốn xem trò cười.
Chắc chắn điểm Lịch Sử của cậu ta rất kém, làm gì có chuyện giỏi lắm thế. Thẩm Tiêu Vân nghĩ thầm trong bụng.
Tối qua đã có điểm Anh Văn. Cô làm đại biểu môn nên được giáo viên gọi đi chấm bài thi trắc nghiệm, tất nhiên là biết điểm của cả lớp đầu tiên.
Cô không xem điểm của mình mà xem điểm của Trì Ý trước.
Đã có điểm thi của tất cả các môn, Trì Ý gần như đứng đầu tất cả các môn, bỏ xa cô. Những môn khác cô không quan tâm, nhưng Anh Văn luôn là niềm kiêu ngạo của cô…
Thẩm Tiêu Vân tìm một lúc lâu, vẫn không tìm thấy bài thi của Trì Ý.
Miss Lâm nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, còn tưởng rằng cô đang tìm bài thi của mình, nói thẳng, “Tiểu Vân, em không tìm thấy bài thi của mình à? Cô nhớ hình như em được 132 điểm.”
132 điểm đã là rất cao.
Thẩm Tiêu Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Miss Lâm nói tiếp, “Điểm thi Anh Văn cao nhất toàn khối lần này xuất hiện ở lớp các em.”
Cô đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Miss Lâm chuyển động khuôn miệng, thốt ra một câu nói nhẹ nhàng nhưng giống như mang theo sức mạnh khiến linh hồn của cô khiếp sợ.
“Là Trì Ý. Giáo viên chấm thi nhìn thấy bài thi của em ấy, không nhịn được đã gỡ luôn bìa với ghim để nhìn tên và lớp.”
“148 điểm, đề thi Anh Văn lần này có rất nhiều câu nằm trong phần ôn thi đại học của khối mười hai, tất cả đều có độ khó nhất định. Thi được 140 điểm đã không dễ, huống chi 148, gần đạt điểm tối đa.”
“Phần trắc nghiệm đúng hết, phần điền từ cũng hoàn toàn chính xác, nếu không phải phần viết có một lỗi nhỏ thì đoán chừng đã đạt điểm tối đa…”
Miss Lâm vẫn tiếp tục khen ngợi Trì Ý, nhưng Thẩm Tiêu Vân nghe chẳng lọt tai, mặt xám như tro tàn rời khỏi văn phòng của Tổ Anh Văn.
Dường như tất cả các môn đều là sở trường của Trì Ý, cô chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào môn Lịch Sử. Dù sao vừa nãy giáo viên nhắc đến điểm cao nhất khối, nhưng không nói người đạt điểm cao nhất ở lớp bọn họ, vậy thì chắc chắn người ấy không phải Trì Ý.
Trong lòng cô tự an ủi mình như vậy.
“Trì Ý…”
Giọng nói của Diệp Vân chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn dưới lớp vài lần, dường như đang xác định ai là Trì Ý, “Điểm cao nhất toàn khối là 89 điểm, vừa hay xuất hiện ở lớp chúng ta.”
Toàn bộ học sinh ngồi dưới lớp khiếp sợ, những tiếng cảm thán vang lên liên tiếp.
“Mẹ nó, tổng điểm của Trì Ý lần này nghịch thiên.”
“Thần tiên là đây chứ đâu. Nếu tớ mà được một nửa điểm của cậu ấy thì về nhà đã không bị ăn đòn.”
Giọng nói của Diệp Vân dịu dàng hẳn đi, “Em nào là Trì Ý, giơ tay để cô nhìn xem.”
Học sinh lớp hai mươi đã không còn xa lạ với câu nói này. Từ lúc phát bài thi tối hôm qua đến bây giờ, gần như các giáo viên vừa đi vào phòng học, ngoại trừ nhờ đại biểu môn phát bài thi, thì việc tiếp theo chắc chắn là hỏi thăm Trì Ý.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Hàn lóe lên, quay đầu nhìn Trì Ý.
Dù được giáo viên biểu dương, được bạn học hâm mộ nhưng gương mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Ngay cả trên bàn học của cô cũng bày đủ loại bài tập. Đã từ Kim Bảng Thế Kỷ* biến thành sách luyện thi khó hơn.

Kim Bảng Thế Kỷ : tên cuốn sách tham khảo
D

iệp Vân hơi ngạc nhiên nhìn Trì Ý ngồi bên cạnh Tiêu Chỉ Hàn, cô cười híp mắt nhìn Trì Ý nói, “Thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Lại nhìn về phía Tiêu Chỉ Hàn, lời nói thấm thía, “Được ngồi cùng bàn với học bá, em phải học tập bạn ấy.
“Được rồi, các em lấy bài thi ra, chúng ta bắt đầu sửa bài thi.”
Tiêu Chỉ Hàn gõ bàn một cái, đợi Trì Ý nghi ngờ quay sang nhìn cậu thì cậu mới nói, “Cậu thi tốt như vậy, sao hồi nãy cậu không nói?”
Vẻ mặt Trì Ý khó hiểu, “Sao tớ phải nói? Tớ đâu có nghĩa vụ phải báo cáo cho tất cả mọi người biết mình thi được bao nhiêu điểm. Hơn nữa, ” cô nghỉ một chút, “Tớ cũng không nói tớ thi không tốt.”
Tiêu Chỉ Hàn nghĩ cũng phải.
Cô chỉ nhét thẳng bài thi vào ngăn kéo, chứ không nói mình thi không tốt, tất cả chỉ là suy đoán của một mình cậu.
Lại nghĩ đến điểm của Trì Ý và mình, Tiêu Chỉ Hàn im lặng.
Tuy cậu chẳng bao giờ quan tâm đến thành tích, nhưng vào lúc này vẫn có cảm giác tự ti.
Trì Ý không biết tại sao trên người Tiêu Chỉ Hàn trên xuất hiện cảm giác cô đơn không phù hợp với cậu, cô quay đầu tiếp tục làm bài tập.
Đợi đến khi tiết học kết thúc, mọi người mới cảm thấy được giải phóng khỏi không gian có phần áp lực.
Cũng may tiết sau là tiết thể dục, không cần quan tâm lo lắng môn nào sẽ phát bài thi, được điểm cao hay thấp.
Mặc dù rất có thể, sau khi học xong tiết thể dục, quay về lớp sẽ nhìn thấy bài thi của mình trên bàn.
Tiết thể dục thoải mái hơn những tiết khác rất nhiều.
Sau khi khởi động làm nóng người rồi chạy bộ hai vòng, giáo viên vung tay lên, cho học sinh tự do hoạt động.
Lâm Ngạn cầm cầu lông và vợt mượn ở phòng thể dục lên, định đi tìm Trì Ý.
Nhưng chưa tìm thấy Trì Ý trong đám người đã bị người ta chặn lại giữa đường.
Tiêu Chỉ Hàn vốn đang ngồi dưới khung bóng rổ, ở bên cạnh là một đống bóng rổ, bóng chuyền và cầu lông được mượn đến. Cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Ngạn đến lấy cầu lông và vợt, trông vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Cậu tự nhiên duỗi đôi chân dài ra, cản cậu ta lại, hững hờ mở miệng.
“Tìm bạn cùng bàn của tôi đánh cầu lông? “
Rõ ràng là Lâm Ngạn đang đứng còn Tiêu Chỉ Hàn đang ngồi, nhưng khi nghe cậu nói ra câu này, kết hợp với vẻ mặt của cậu, giống như đang nhìn từ trên cao xuống.
Lạc Gia Thiện uống nước, huých khuỷu tay vào người Phương Vũ Thành, giật mình phun luôn ngụm nước đang ngậm trong miệng vào bình nước, khiến Phương Vũ Thành buồn nôn.
“Hàn ca làm sao thế? Cậu ấy vừa ý Ủy viên thể dục à?”
Phương Vũ Thành không nói gì, lườm Lạc Gia Thiện, “Con mẹ nó có phải đầu cậu bị úng nước rồi không? Vẫn chưa nhìn rõ là vì ai à?
“Chẳng lẽ là Trì Ý?”
Phương Vũ Thành ‘xùy’ một tiếng, dùng ánh mắt “Còn có thể cứu” nhìn cậu ta.
“Tôi nói này, ” Tiêu Chỉ Hàn bật người đứng dậy, cậu cao hơn Lâm Ngạn nên dễ dàng dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống cậu ta, “Bỏ vợt đánh cầu lông lại, cậu có thể đi.”
“Bạn cùng bàn của tôi, ” Tiêu Chỉ Hàn không cho Lâm Ngạn cơ hội mở miệng, “Tự tôi chăm sóc được, tôi sẽ đến đánh cầu lông với cậu ấy, không mượn cậu đến xum xoe lấy lòng.”
Cậu ngừng nói, hạ giọng xuống, nói bằng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, “Tôi thấy chướng mắt.”
Nói dứt lời, Tiêu Chỉ Hàn chẳng thèm nhìn Lâm Ngạn, cướp luôn cây vợt đánh cầu lông trong tay cậu ta, đi thẳng đến chỗ Trì Ý.
Nhưng không đợi cậu đi đến chỗ Trì Ý, trời vốn đang nắng đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền, sau đó bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa to này kéo đến mà không hề báo trước.
Sân thể dục cách dãy phòng học một đoạn, tất cả mọi người đành phải chạy vào quầy bán đồ ăn vặt trú mưa.
Vốn tưởng rằng cơn mưa này mưa một lúc sẽ tạnh, ai ngờ một đám người đứng chen chúc ở cửa căn tin, đợi suốt mười phút vẫn chưa thấy mưa tạnh, trong lòng càng thêm bực bội.
Ngoài trời mưa như trút nước, màn nước mông lung khiến tầm nhìn trở nên hạn chế.
“Làm sao bây giờ, sao mưa mãi không tạnh thế? Một lát nữa là vào học rồi.”
“Nếu không bọn mình cứ chạy đại về phòng học, có đợi thêm lúc nữa cũng phải chạy thôi.”
“Đừng, thời tiết này mà dầm mưa chắc chắn sẽ bị cảm, đợi mưa tạnh đi.”
Mấy nữ sinh tụm lại một chỗ ríu rít bàn bạc, mỗi người góp một câu, cuối cùng không có kết quả gì.
Lớp trưởng nhìn thoáng qua màn mưa, đứng ở cửa nói với mọi người ở bên trong, “Mấy bạn nữ đứng đợi ở đây, mấy bạn nam chạy về lớp lấy ô.”
“Lớp trưởng đẹp trai quá!”
“Lớp trưởng tuyệt thật!”
Nghe thấy lớp trưởng nói vậy, các nữ sinh lập tức hoan hô, nhao nhao mở miệng khen ngợi.
Nam sinh lớp mình mặc dù bình thường rất đáng ghét, nhưng vào những lúc quan trọng vẫn rất có ích.
Tiêu Chỉ Hàn không nói gì, cậu nhìn thoáng qua Trì Ý, quay người chạy thẳng vào màn mưa.
Những nam sinh khác cũng lần lượt chạy vào trong mưa theo cậu.
Các nữ sinh trong lớp đa phần đều dõi theo bóng của bọn họ.
Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, chuẩn bị đăng lên diễn đàn trường, tỏ tình với nam sinh lớp mình.
Đa số mọi người đều tập trung vào người chạy đầu tiên.
Tuy cảm thấy tất cả nam sinh trong lớp đều đẹp trai, nhưng trong lòng họ người đẹp trai nhất, vẫn là Tiêu Chỉ Hàn.
Cậu trùm áo khoác trên đầu để che mưa, chạy rất nhanh, vạt áo bên trong co lên theo chuyển động của cậu, để lộ thắt lưng và từng múi cơ săn chắc.
Mẹ nó eo chó đực*.
Một đám nữ sinh không nhịn được hét lên, muốn phóng to lên chụp trộm thêm vài tấm. Nghĩ đến một lát nữa sẽ lại nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn, càng nghĩ thì càng phấn khích hơn.
Trì Ý nhìn thoáng qua nhóm nữ sinh lập kế hoạch lát nữ chụp trộm Tiêu Chỉ Hàn, cô không biết phải nói gì nữa.
Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc kỳ lạ, nhưng cô theo bản năng đè ép cảm xúc không rõ ràng này xuống.
“A a a, đến rồi đến rồi…”
“Có phải Tiêu Chỉ Hàn không…”
Chỉ vài phút sau, đám nữ sinh thét lên nho nhỏ.
Trì Ý không cần nhìn cũng biết người khiến bọn họ ầm ĩ như vậy chỉ có Tiêu Chỉ Hàn. Cô híp mắt, xuyên qua đám người vây trước mặt nhìn ra ngoài.
Trong màn mưa, nam sinh mặc áo khoác chỉnh tề, cậu không kéo khóa lên, áo thun mặc trong người bị ướt ở phần ngực, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ.
Mái tóc đen ướt át lộn xộn, cái cằm khẽ nhướng lên, môi hồng răng trắng, rất giống yêu tinh nam trong cơn mưa.
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ nét cầm cán ô, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới tán ô, từ từ bước đến gần.
Bây giờ Trì Ý mới phát hiện ra cậu không mang theo cái ô nào, chỉ có một cái cậu đang cầm trên tay.
Cái ô này khá lớn, có thể che được hai ba người.
Nhưng mà, cậu qua đây làm gì?
Không chỉ mình Trì Ý thắc mắc, mà rất nhiều nữ sinh khác trong cũng thấy khó hiểu.
Tiêu Chỉ Hàn đi đến trước căn tin.
Cậu nhìn đám nữ sinh tụ tập ở cửa căn tin, gần như che khuất tầm nhìn của cậu, Tiêu Chỉ Hàn khẽ nhíu mày.
Cậu vốn chẳng có suy nghĩ bước vào trong.
Một đám nữ sinh không đoán ra suy nghĩ của Tiêu Chỉ Hàn, hai mặt nhìn nhau, không biết Tiêu Chỉ Hàn muốn làm gì.
Còn tưởng rằng mặc dù không thể đi chung với Tiêu Chỉ Hàn một đoạn đường, nhưng được dùng cái ô cậu do cậu tặng cũng tốt, ai ngờ người ta vốn không có ý đưa ô.
Cuối cùng Đường Tư Kỳ đứng ở đằng trước, lấy hết can đảm mở miệng, “Tiêu Chỉ Hàn, cậu đến…”
“Tôi đến đón người.” Tiêu Chỉ Hàn cắt ngang lời cô ta, nhìn cũng chẳng buồn nhìn Đường Tư Kỳ, xuyên quan đám người nhìn thẳng về phía người đứng ở tận trong cùng.
Chính là chỗ Trì Ý đang đứng.
Sau đó, cậu chậm rãi mở miệng.
“Trì Ý, qua đây.”

Chú thích

Eo chó đực: là cụm từ dùng để hình dung eo của đàn ông, đàn ông có eo chó đực là người có ngực lớn hơn eo rất nhiều. Từ xương sườn đến xương hông, eo co vào, hình thành đường cong gợi cảm. Bởi vì đường cong giống với đường cong trên thân chó, nên gọi là eo chó đực.

Eo bạn Hàn trông như vậy nè. Các chị em có mất máu chưa <<:

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan