ZingTruyen.Fan

Dung Nhin To Dau Hang

Tiêu Chỉ Hàn không phải cậu nhóc không hiểu sự đời, cậu tất nhiên biết rõ giấc mơ tối hôm qua là gì.
Nhưng cậu không ngờ gương mặt mình mơ thấy, lại là Trì Ý.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cứ vậy mà mơ thấy mình và cô làm loại chuyện đó.
Tắm rửa xong, cậu nhìn gương mặt mình trong tấm gương phủ đầy hơi nước, hai mắt hơi đỏ, lộ ra vẻ chưa thỏa mãn dục vọng. Tiêu Chỉ Hàn sầm mặt lại.
Cậu nghĩ đến tối hôm qua ở rạp chiếu phim, khi nhìn thấy đôi mắt Trì Ý ửng đỏ, hàm chứa nước mắt long lanh nhưng bướng bỉnh không chịu rơi xuống, giọng nói run run phủ nhận với cậu. Trong giây lát thoáng qua ấy, tình cảm ập đến quá mãnh liệt, cậu phải cật lực kiềm chế không đè cô xuống ghế, cẩn thận từng li từng tí liếm khô nước mắt của cô.
Loại cảm giác này.
Thật mẹ nó f*ck.
“Tiểu Hàn, con còn không xuống đi học à? Muộn rồi đấy.” Dưới lầu vang lên tiếng của mẹ cậu, thậm chí còn có cả tiếng bước chân lên lầu.
Sợ Chu nữ sĩ sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng, Tiêu Chỉ Hàn vội vàng lau mặt. Lúc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy quần áo bẩn trong giỏ đựng và ga trải giường có dấu vết rõ mồn một, cậu nhỏ giọng mắng f*uck.
Dù đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ Hàn làm những chuyện này, cậu vẫn dùng tốc độ cực nhanh lột ga giường ra, vo tròn với quần áo bẩn đem giấu đi.
Chu Yên vừa mới vặn khóa, định đẩy cửa bước vào thì thấy nhóc đẹp trai nhà mình kéo cửa, vọt ra ngoài nhanh chóng.
“Con đang làm gì thế?” Bà nghi ngờ nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt, “Trông dáng vẻ chột dạ của con, có phải con giấu người ở trong phòng không? “
Không đợi Tiêu Chỉ Hàn trả lời, Chu Yên hô nhỏ, nâng mặt cậu lên, vẻ mặt lo lắng, “Con trai, con bị gì thế? Sao sắc mặt con xấu thế?” Nói xong, bà quay người đi tìm điện thoại di động, “Mẹ đi gọi người bắt gà mái nấu canh bồi bổ cho con.”
Con gà mái vô tội.
Sắc mặt Tiêu Chỉ Hàn trông tệ hơn ngày thường cũng chỉ vì mộng xuân không thể tận hứng!
Căn bản không cần bồi bổ!
Tiêu Chỉ Hàn đứng ở đầu cầu thang, nhìn bóng lưng vội vã của Chu Yên, bất đắc dĩ sờ trán của mình.
Mẹ cậu hấp ta hấp tấp, trông không hề giống vị đại biểu ngoại giao tài giỏi thường xuất hiện trên các bản tin thời sự.
Tiêu Chỉ Hàn thu tầm mắt lại, cậu cúi đầu lấy điện thoại trong túi áo ra, mở camera lên.
Sắc mặt cậu tệ lắm sao?
Không phải chỉ hơi đỏ mắt một tý à?
Cậu nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua. Trong mơ, ánh mắt của cậu hình như còn đỏ hơn bây giờ gấp trăm lần.
Có lẽ là mơ giấc mơ này kéo dài quá lâu, cậu có cảm giác cơ thể mình bị ép khô.
Hình như là vừa vào cửa cậu bắt đầu ngay, cậu có chút nóng nảy đè cô trên cửa, sau đó là ghế sô pha, phòng ngủ, phòng tắm, bồn rửa tay và bồn tắm lớn, nửa đường lại ôm cô đến phòng bếp, đặt cô lên bồn rửa, đút cho cô ăn no, cuối cùng mới quay lại giường.
Quay lại giường, hình như cũng không ngừng lại…
Đúng là mẹ nó rất bền bỉ.
Tiêu Chỉ Hàn sờ vành tai nóng hổi của mình, ép bản thân không được nghĩ nữa.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ của Trì Ý ở trong mơ, cậu nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Vừa đến lớp, Tiêu Chỉ Hàn vô thức nhìn quanh tìm bóng dáng của Trì Ý.
Ừm, rất tốt. Cô đang ngồi ở bàn của mình, có điều nam sinh ngồi ở chỗ của Lạc Gia Thiện đằng trước nhìn hơi chướng mắt.
Hình như là ủy viên thể dục, tên là gì nhỉ? Đúng rồi, Lâm Ngạn.
Tiêu Chỉ Hàn đi vào lớp, đạp cho Lạc Gia Thiện dám đổi chỗ cho người khác một đạp, “Chuyện gì thế?”
“Không, ” Lạc Gia Thiện cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Người ta muốn hỏi bài bạn cùng bàn của cậu, tớ thuận tiện đổi chỗ cho người ta ấy mà. “
“Câu hỏi nhỏ đầu tiên này, tớ dùng phương pháp giải khác cậu, nhưng tính ra đáp án lại không đúng. Giáo viên đã từng giảng cách này, chắc là nó không sai đâu. Cậu kiểm tra từng bước giải đề giúp tớ được không? Kiểm tra xem tớ làm sai ở chỗ nào. “
Trì Ý nói ‘ừ’, nhìn qua bài giải của Lâm Ngạn, cô lật bài thi của mình ra, cầm lấy giấy nháp ở bên cạnh, dùng phương pháp giải của Lâm Ngạn giải đề.
Tiêu Chỉ Hàn cụp mắt liếc qua, thấy là đề toán, hình như là đề thi Toán của kỳ thi tháng. Cậu lại nhìn thêm một tý, trông thấy số điểm sáng loáng trên bài thi.
Mẹ nó, đã thi được một trăm hai, còn hỏi mấy vấn đề này.
“Cậu ta thi được điểm cao như thế, sao không đi hỏi đại biểu môn, hỏi giáo viên, lại đi hỏi bạn cùng bàn của tôi làm gì? Còn cúi đầu gần như vậy, cậu ta có ý gì thế?”
Sợ Trì Ý ngồi bên cạnh nghe thấy, Tiêu Chỉ Hàn cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn hỏi Lạc Gia Thiện. Cũng may là chưa nói ra,  Tiêu Chỉ Hàn vẫn chưa nhận ra mấy câu hỏi của mình chua cỡ nào.
Thấy Lạc Gia Thiện vẫn cắm đầu chơi game không trả lời, Tiêu Chỉ Hàn gửi sticker liên tục cho cậu ta.
“Ai thế, bị tâm thần à? Mẹ nó cứ gửi tin nhắn cho mình, chết toi rồi…”
Lạc Gia Thiện ngồi đằng trước lẩm bẩm, vừa dứt lời thì cái ghế bị người đạp một cái.
Theo sau đó là giọng nói cáu kỉnh “F*ck. Mẹ cậu.”
Thấy dáng vẻ này của Tiêu Chỉ Hàn, sao Lạc Gia Thiện lại không hiểu.
Cậu vội vội vàng vàng thoát khỏi trò chơi, mở khung chat nhắn tin với Tiêu Chỉ Hàn.
“Hàn ca, chắc cậu vẫn chưa biết, bạn cùng bàn của cậu vô cùng biến thái, thi môn Toán đạt điểm tối đa. Sáng nay giáo viên đến phát bài thi còn khen ngợi Trì Ý một lúc.”
Lạc Gia Thiện hoàn toàn không chú ý đến sự bất thường của Tiêu Chỉ Hàn, vẫn giải thích với cậu: “Nghe nói lần này ban xã hội chỉ có hai người đạt điểm tối đa môn  Toán, là bạn cùng bàn của cậu và Cố Tinh Lẫm. May thật, nếu không phải tớ đã nghe nói Cố Tinh Lẫm nộp giấy trắng môn Anh Văn và môn Địa lý, tớ sợ bọn họ sẽ đánh ngang tay, thế thì kết quả vụ đánh cược với Đới Trường Sinh phải tính thế nào.”
Lạc Gia Thiện đánh chữ xong, mở miệng nói: “Hàn ca, không xong rồi, mấy anh em đang gọi tớ chơi game. Cậu muốn biết gì thì hỏi trực tiếp đi, tớ với cậu là ai mà còn gửi tin nhắn nữa. Cũng đâu phải chuyện gì không thể để người khác biết.”
Quả thật là không thể để người khác biết, ít nhất là không thể để Trì Ý nghe thấy.
Tiêu Chỉ Hàn không trả lời cậu ta, cậu nhét điện thoại di động vào ngăn bàn, liếc mắt nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Trì Ý cầm cây bút, viết từng dòng chữ trên giấy nháp. Lâm Ngạn muốn nhìn rõ bài giải, gần như đè nửa người trên bàn học.
Trì Ý đã tính ra đáp án, xoay tờ nháp lại, đặt ở giữa cô và Lâm Ngạn, mở miệng nói, “Đã có những điều kiện này, tiếp theo kẻ một đường trên giấy, chứng minh phạm vi…”
Những câu tiếp theo, Tiêu Chỉ Hàn nghe một chữ cũng không hiểu, trong lòng chỉ cảm thấy giọng của Trì Ý thật êm tai.
Nhưng nhìn hai người dần dần có xu hướng chụm đầu vào nhau, cậu muốn nhét suy nghĩ vừa rồi trở lại.
“Câu hỏi nhỏ thứ hai thì làm thế nào? Chứng minh mặt phẳng vuông góc, ” Lâm Ngạn gãi đầu, nhìn Trì Ý cười cười, “Tớ chưa làm đề hình học kiểu này bao giờ. Cậu có thể giảng cho tớ được không?”
“Câu này là của ban khoa học tự nhiên, ban xã hội không bắt buộc phải làm, nhưng nó thường được để ở cuối đề. Câu này cũng không xuất hiện trong đề thi đại học, nhưng kỳ thật cách làm cũng tương tự…”
Tiêu Chỉ Hàn không biết ngoại trừ bắt chẹt người khác, Trì Ý còn nói nhiều như vậy, đã thế thái độ của cô còn ôn hòa nhã nhặn.
Cậu không thể nhịn được nữa quay đầu lại, chỉ thấy hai cái đầu một cao một thấp đã kề sát nhau. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần nam sinh ngẩng đầu lên, mẹ nó có thể hôn lên tóc Trì Ý.
Thật là con mẹ nó.
“Hai cậu nói chuyện đủ chưa?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, dù giữa không khí ồn ào của phòng học, vẫn nghe thấy rõ ràng.
Mấy người ngồi đằng trước dường như ngửi được mùi vị bất thường, quay đầu hưng phấn nhìn trộm phía bên này.
Tiêu Chỉ Hàn đang ăn dấm à?
Cmn, chỉ vì người khác ngồi gần Trì Ý hỏi bài sao?
Mẹ nó, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh quá rồi.
Bây giờ Trì Ý mới nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn, không biết cậu đã ngồi bên cạnh bao lâu rồi, ánh mắt của cậu nhìn bọn họ hơi khó tả.
Lâm Ngạn nhìn gương mặt không cảm xúc của Tiêu Chỉ Hàn, trong lòng hơi căng thẳng, cậu nói với Trì Ý, “Sắp vào học rồi, đợi lát nữa tớ sẽ hỏi lại cậu.”
Trì Ý gật gật đầu, “Cũng được.”
Chờ Lâm Ngạn cầm bài thi rời đi, Tiêu Chỉ Hàn biểu hiện như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu vắt chéo hai chân, đặt điện thoại trên đùi, đầu có suy nghĩ vẩn vơ trượt lên trượt xuống màn hình điện thoại.
“Vừa nãy tớ làm ồn ảnh hưởng đến cậu?”
Một lát sau, cậu nghe thấy Trì Ý hỏi.
Tiêu Chỉ Hàn sững sờ, vừa muốn phủ nhận, lại mơ mơ hồ hồ ‘ừ’ một tiếng.
Cứ để cô nghĩ rằng mình đã gây ảnh hưởng đến cậu, như thế cô mới không cho thằng nhãi Lâm Ngạn đến tìm cô hỏi bài.
Nhận được câu trả lời của cậu, Trì Ý ‘à’ một tiếng: “Xin lỗi nhé, vậy lần sau tớ sẽ đến chỗ của cậu ấy chỉ bài.”
Tiêu Chỉ Hàn ngừng động tác trượt lên trượt xuống, cậu ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trì Ý.
Trì Ý không hiểu vẻ mặt của cậu là thế nào, dường như cậu rất tức giận. Nhưng mà dưới góc độ của cô, cô thật sự không biết vì sao cậu giận.
Tiếng chuông vào học chợt vang lên, giáo viên Lịch sử cầm giáo án đi vào phòng học.
Giáo viên dạy Lịch sử của bọn họ cũng xem như là giáo viên mới đến. Cô vừa nghỉ sinh con, giờ mới quay lại dạy học, dáng người nho nhỏ, nói chuyện rất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ dễ nghe, bình thường khi nói chuyện thường xuyên cảm thán “Một lần mang thai ngốc ba năm.”
Học sinh lớp hai mươi nhìn chằm chằm giáo viên đứng trên bục giảng, trong lòng buồn bực sao cô không mang theo bài thi.
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng học sinh, Diệp Vân khoát tay nói: “Bài thi còn đang chấm, điểm thi của phần lớn các em vẫn chưa có.”
Tất cả mọi người đồng loạt phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Có đôi khi chính là như vậy, vừa không muốn biết điểm, lại vừa không chờ được muốn biết mình thi như thế nào.
“Nhưng mà chiều tối qua lúc đi vệ sinh cô có ghé qua xem, đa số mọi người đều được trên dưới sáu mươi điểm. Cũng có nhiều em không đạt trung bình, lớp chúng ta có khá đông bạn dưới trung bình đấy, ” Diệp Vân nghỉ một chút rồi nói, “Điểm cao nhất toàn khối là 89…”
Một đám người ngồi dưới lớp đang chờ Diệp Vân nói tiếp thì cô đã nói sang chuyện khác, “Ài, các em biết không. Tối hôm qua, sau khi Tổ Lịch Sử bọn cô đổi bài thi để chấm chéo xong, đã đến nhà tổ trưởng liên hoan. Trên ti vi vừa hay chiếu đến tiết mục tìm hiểu các thông tin bí mật, kỳ này tìm hiểu chuyện nước Mỹ lên mặt trăng là thật hay giả…”
Ai muốn nghe cái này chứ.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng đa số học sinh ngồi ở dưới, từ khi còn bé đã tiếp thu tin tức, kế hoạch lên mặt trăng của nước Mỹ đã thành công. Hơn nữa bọn họ cũng không quan tâm đến tin tức về tình hình chính trị hiện nay, đã ai nghe thấy tin này bao giờ.
Tin tức này đã khơi gợi sự tò mò trong mỗi người, còn đáng quan tâm hơn cả thành tích.
Đầu tiên Diệp Vân tóm tắt quan điểm thật giả của song phương, sau đó vỗ tay, “Các em xem như là đang nghe chuyện cổ tích đi…”
Đột nhiên có một cái đầu thò vào cửa, là đại biểu môn Lịch sử của lớp bên cạnh, trong tay còn ôm một chồng bài thi: “Cô Diệp, bài thi đã chấm xong. Thầy La bảo em đến hỏi cô, cô muốn phát bài thi trước hay là nhập điểm vào máy tính trước.”
Trước khi phát bài thi thì điểm của mỗi môn phải được nhập vào máy tính , để tiện cho việc tổng kết điểm, xếp hạng cuối năm.
Diệp Vân nói cám ơn, cô nhận lấy chồng bài thi, nhờ đại biểu môn lớp hai mươi phát bài thi ra.
Trì Ý nhanh chóng nhận được bài thi của mình nhưng cô chẳng thèm nhìn, gập đôi lại nhét vào ngăn bàn.
“Trì Ý, cậu thi Lịch sử được bao nhiêu điểm?” Phương Vũ Thành liếc trộm không thành, quay đầu hỏi.
Điểm thi các môn của Trì Ý cao như vậy, chắc điểm Lịch sử cũng không kém bao nhiêu. Điểm cao nhất khối là 89, Trì Ý ít nhất cũng phải được 80 điểm.
Tiêu Chỉ Hàn nhìn Phương Vũ Thành tỏ ý khen ngợi. Lúc nãy cậu cũng không nhìn thấy điểm của Trì Ý.
Nhưng mà, cô nhìn cũng không nhìn đã nhét thẳng vào ngăn bàn, sao lại giống cách làm của cậu thế.
Lúc điểm thi của cậu quá gai mắt, cậu nhìn cũng không muốn nhìn, vo tròn lại rồi nhét vào ngăn bàn, hoặc là ném thẳng vào sọt rác.
Chẳng lẽ điểm thi Lịch sử của cô không cao?
Trong đầu Tiêu Chỉ Hàn suy diễn ra đủ loại tình huống.
Trì Ý ngẩng đầu nhìn Phương Vũ Thành, “Sao tớ phải nói cho cậu biết tớ thi được bao nhiêu điểm? Chuyện này là nghĩa vụ của tớ à?”
Nhìn thái độ này của cô.
Tiêu Chỉ Hàn theo bản năng cảm thấy kết quả thi của Trì Ý không được tốt.
Phương Vũ Thành cũng không để bụng thái độ của Trì Ý, không nghe được đáo án mình muốn, ngược lại dùng chủ đề mà Diệp Vân nói khi nãy hỏi Trì Ý: “Trì Ý, vừa nãy cô giáo nói chuyện nước Mỹ lên mặt trăng là giả, cậu có nghe nói bao giờ chưa? Từ nhỏ đến giờ trong đầu của tớ dường như chỉ có tin tức lên mặt trăng là thật.”
Trì Ý gật gật đầu, “Có tờ báo đã đặt ra nghi vấn, tin tức lên mặt trăng là âm mưu của nước Mỹ nhằm khiến tất cả mọi người mê muội…”
Trì Ý còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng ‘ xì’ mang theo ý trào phúng vang lên ở phía trước.
Thẩm Tiêu Vân quay đầu lại, ánh mắt khinh thường xen lẫn chán ghét liếc qua Trì Ý, không biết là đang nói với Đường Tư Kỳ hay là nói với người khác, “Mới có tí thành tích đã nghĩ mình là người tài giỏi, đúng là khiến người khác buồn nôn. Chưa nghe nói người giỏi còn có người giỏi hơn à, còn nghĩ mình là lão đại Lịch sử không thèm xem mình thi được mấy điểm nữa chứ. Cô giáo đã nói mọi người cứ coi như đang nghe chuyện cổ tích, thế mà người nào đó còn bày đặt phân tích thật giả.”
Vẻ mặt của Đường Tư Kỳ hơi khó coi, một bên là bạn ngồi cùng bàn, một bên là bạn ở chung phòng, không biết phải đứng về phía ai.
Trời đất chứng giám, vừa nãy Trì Ý chẳng nói một câu nào chứng minh tin tức này thật hay giả.
Thẩm Tiêu Vân ngược lại không chờ nổi tóm lấy điểm này, quay đầu trào phúng Trì Ý.
Trì Ý ngẩng đầu, liếc qua Thẩm Tiêu Vân, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã có người cướp lời của cô lên tiếng trước.
Tiêu Chỉ Hàn uể oải dựa lưng vào tường, vẻ mặt hờ hững, cậu gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn học, nhìn về phía trước, “Tôi nói này, bạn cùng bàn của tôi có nói chuyện với cậu à? Sao cậu lại lắm mồm xen vào thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Fan